Người đàn ông trung niên mặc chiến giáp ngơ ngác.  

 

Từ khi nào mà chủ nhân lại bày ra dáng vẻ cô gái nhỏ như thế chứ?  

 

Mỹ nhân tuyệt trần kia lạnh nhạt nói: “Tôi nói với ông mấy chuyện này làm gì?”  

 

Đỗ Băng Nhược vừa mới bước xuống tường thành thì chợt thấy im lặng đến bất ngờ.  

 

Thế là cô ta bèn thuận miệng hỏi một câu: “Diệp Bắc Minh đã chết rồi à?”

Lính canh giữ trên tường thành không trả lời.  

 

Đỗ Băng Nhược lạnh lùng nói: “Tôi đang hỏi anh đó, anh có nghe không hả?”  

 

Lính canh giữ tường thành hoàn hồi, hoảng sợ nhìn Đỗ Băng Nhược phía dưới nói: “Cô... cô... cô chủ... chết rồi...”  

 

Lính canh giữ tường thành lắp bắp.  

 

Cô ta còn tưởng rằng người nọ do nhìn thấy hơn trăm người tu võ trên cả cảnh giới Thánh Chủ ra tay nên khiếp hãi.  

 

“Ồ”.  

 

Đỗ Băng Nhược gật đầu rồi rồi xoay người bước đi.  

 

“Cô chủ... không phải... không phải là Diệp Bắc Minh chết...”  

 

“Mà là hơn trăm người tu võ kia chết, chết cả rồi...! Tất cả đều chết hết!”  

 

Đỗ Băng Nhược vừa mới nhấc chân định đi, một chân đang đặt giữa không trung.  

 

Cô ta nghe nốt câu sau thì suýt nữa té sầm xuống.  

 

Cô ta quay đầu lại thật mạnh, khó tin nhìn lên tường thành: “Anh!”  

 

“Anh nói cái gì?”  

 

“Cô chủ, tôi nói là Diệp Bắc Minh không chết! Cậu ta không chết!”  

 

“Chẳng biết cậu ta dùng cách nào mà đã giết sạch tất cả hơn trăm người tu võ kia rồi!”  

 

“Cái gì?”  

 

Con ngươi long lanh của Đỗ Băng Nhược co rút lại.  

 

Cô ta không màng đến hình tượng của mình nữa mà bay thẳng lên tường thành.  

 

Khi vừa nhìn thấy cảnh tượng ngoài thành kia, cả người cô ta cứng đờ, chết trân tại chỗ!  

 

Đám người tu võ trên tường thành cũng như vậy.  

 

Chỉ có hai chữ miêu tả được tình cảnh này, chấn động!  

 

Lại thêm hai chữ nữa thì là kinh khủng!  

 

Bỗng nhiên, giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên lên: “Sao không nói chuyện nữa thế? Nói phát đi nào!”  

 

“Chẳng phải đều muốn giết tôi à? Làm sao thế, không dám giết hả?”  

 

“Các ngươi không thèm muốn thanh kiếm trong tay tôi nữa hả? Còn có cái đầu này của tôi có thể đổi một kiện thần khí nữa đấy!”  

 

Một tiếng hét to vang lên: “Tới đây chứ? Lũ vô dụng kia, tới đây đi!”  

 

Nếu là ba phút trước thì mọi người sẽ cho rằng Diệp Bắc Minh chán sống rồi.  

Nhưng bây giờ lòng họ chỉ còn lại băng sương vô tận.  

 

Tên này... rất đáng sợ!  

 

Vừa bước chân tới vùng đất Nhật Lạc mà đã giết hơn trăm vị cường giả hùng mạnh ở đây!  

 

Cơ thể mềm mại của Chu Hoàng run lên, nghĩ: “Người đời bảo rằng người ở vùng đất Nhật Lạc đều là kẻ cực kỳ hung ác, mình thấy anh Diệp mới là người đáng sợ nhất!”  

 

Chu Hoàng thở hổn hển, gương mặt xinh tươi đỏ bừng, bộ ngực phập phồng lên xuống.  

 

Không chỉ có cô ta mà những người khác trên tường thành cũng nghĩ như thế.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play