Hơn trăm người tu võ nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt sắc lạnh.  

 

Cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ, cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong, cảnh giới Thần Vương!  

 

Mười mấy người cảnh giới Thần Vương và hơn trăm người cảnh giới Thánh Chủ cùng xông lên!  

 

Rầm!  

 

Lực lượng bùng nổ lan ra xung quanh hệt như sóng thần.  

 

Một luồng áp lực nghẹt thở truyền tới.  

 

Chu Hoàng sợ đứng tim nói: “Anh Diệp ơi, chết thật đấy...”  

 

Cô ta ôm chân Diệp Bắc Minh cầu xin.  

 

Diệp Bắc Minh cười nói: “Cô có thể đi trước”.  

 

Chu Hoàng cắn răng đáp: “Không, cho dù có chết thì tôi cũng muốn chết cùng anh Diệp!”  

 

Người đàn ông trung niên mặc chiến bào nóng nảy nói: “Chủ nhân, người còn chờ gì nữa?”  

 

Cô gái xinh đẹp mỹ miều ấy không hề lo lắng: “Tiểu sư đệ của tôi đâu phải đồ ngu!”  

 

“Tiểu sư đệ dám khiêu khích bọn họ ắt có mục đích của mình!”  

 

“Chẳng qua mục đích của tiểu sư đệ là cái gì chứ?”  

 

Mỹ nhân tuyệt sắc ấy nhíu mày.  

 

Lúc này, hơn trăm người tu võ mạnh mẽ xung phong lao lên.  

 

Diệp Bắc Minh hờ hững nhìn họ.  

 

Khi bọn họ cách năm trăm mét.  

 

Anh thờ ơ.  

 

Người sau nối tiếp người trước thành một đoàn.  

 

Như thể sợ có người giành trước giết Diệp Bắc Minh, chém cái đầu của anh rồi cướp lấy kiếm Long Đồ!  

 

Khi bọn họ cách ba trăm mét!  

 

Anh vẫn thờ ơ!  

 

Khi đã cách hai trăm mét!  

 

Vẫn thờ ơ như cũ!  

 

Khi bọn họ chỉ còn cách anh một trăm mét, Diệp Bắc Minh bỗng nhiên mỉm cười bí hiểm.  

 

Anh lôi ra một hạt châu màu lam lớn bằng quả trứng chim ra.  

 

“Lôi Bạo Châu, nổ cho tôi!”  

 

Trong chốc lát.  

 

Ầm ầm...!  

 

Một tiếng sấm rõ to giáng xuống hơn trăm người tu võ kia.  

 

Một vầng sáng trắng lóe qua.  

 

Năng lượng không chút dao động, nhưng không gian nơi Lôi Bạo Châu phát nổ kia đã bị chôn vùi.  

 

Cả thế gian chìm trong tĩnh lặng.  

 

Rồi mọi thứ trở lại như thường.  

 

Mọi người mở to mắt nhìn, cả lũ đều sững sờ!  

 

Tại nơi phát nổ xuất hiện một cái lỗ thủng to tướng.  

 

Hơn trăm người tu võ... đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi.  

“Ơ! Này...”  

 

Chu Hoàng dựng tóc gáy, ông chặt lấy chân Diệp Bắc Minh: “Này... anh Diệp, anh...”  

 

Trong góc tối, người đàn ông trung niên mặc chiến giáp hít một hơi thật sau nói: “Ôi vãi! Chủ nhân, người... người đoán trúng rồi!”  

 

Cô gái xinh đẹp kia mỉm cười lạnh nhạt đáp: “Từ khi tôi quen biết đồ vô lại đó thì bụng cậu ta đã đen lắm rồi nhưng cố tình cứ thích giả vờ ngây thơ”.  

 

Cô gái ấy nghiến răng nói tiếp: “Lúc trước khi lừa tôi...”  

 

Cô gái chợt nghĩ tới gì đó.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play