188: Kiếm Tới
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn lại.
Kinh ngạc!
Ai vậy? Lá gan lớn thế, dám giễu cợt Cao Đỉnh Thiên?
Ánh mắt mọi người rơi vào người một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi.
Hắn mặc đồ thường ngày, đi giày thể thao, rất khiêm tốn.
Mày kiếm mắt sáng!
Mặt đao tước!
Da thịt trắng nõn!
Trên mặt từ đầu đến cuối vẫn là biểu cảm chưa tỉnh ngủ, bất cần đời.
Khóe miệng mang theo giễu cợt nhàn nhạt, giống như tất cả mọi người trên đời này ở trong mắt hắn đều là kiến hôi.
Điều khiến người ta càng khiếp sợ chính là khoảnh khắc Cao Đỉnh Thiên nhìn thấy người này, ông ta không dám tức giận, ngược lại còn nói với anh: “Cậu Long, cậu nói đúng”.
Cậu Long?
Con ngươi Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Ai có thể khiến Cao Đỉnh Thiên đứng đầu Cảng Đảo phải kính sợ như vậy!
Còn họ Long? Khiến Diệp Bắc Minh nghĩ đến nhà họ Long Cổ Võ.
“Vốn dĩ tôi đến Cảng Đảo để đưa Vương Trường Sinh về đúc kiếm cho người trong nhà…”
“Chậc chậc chậc, không ngờ lại được xem kịch hay”.
Long Hạo Hiên tặc lưỡi nói.
Hắn chậm rãi đứng lên nói: “Cao Đỉnh Thiên, ông cầu xin tôi, tôi giúp ông giết hắn”.
Mắt Cao Đỉnh Thiên sáng lên, vội vàng nói: “Cậu Long, tôi cầu xin cậu giúp tôi giết hắn!”
“Ha ha ha ha ha, vui, vui lắm!”
Long Hạo Hiên đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, giống như một tên thần kinh!
Hắn cười chảy cả nước mắt.
Một giây tiếp theo.
Tiếng cười ngừng lại.
Con ngươi hắn trầm xuống, biểu cảm lạnh như băng.
Chìa ra một ngón tay, ngoắc ngoắc về phía Diệp Bắc Minh, quát một tiếng: “Diệp Bắc Minh, qua đây, quỳ xuống, nhận lấy cái chết”.
Soạt!
Chưa tới một giây.
Diệp Bắc Minh lập tức ra tay, dứt khoát, vô cùng quả quyết.
Anh giống như quỷ, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Long Hạo Hiên, giơ tay chém xuống một kiếm!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện!
Phụt!
Máu tươi tung tóe!
Mau!
Quá nhanh!
Không thể thoát được.
Long Hạo Hiên nằm mơ cũng không ngờ thực lực của Diệp Bắc Minh lại kinh khủng như vậy.
“A!!!”
Hắn kêu thảm một tiếng, biểu cảm bất cần đời trên mặt trong phút chốc biến mất, hóa thành tức giận và sự kinh hoàng: “Tay tôi… phế vật, mày thật sự dám ra tay với tao? Tao là người của nhà họ Long Cổ Võ, mày dám chém đứt tay tao?”
Tất cả mọi người đều ngây ra!
Tình huống gì vậy?
Không phải hắn đi ra để uy hiếp ư?
Sao người ta vừa giơ một kiếm đã chém đứt tay hắn rồi?
“Gầm!”
Long Hạo Hiên gào thét một tiếng, phát ra tiếng như hổ gầm rồng hú.
“Mày chết đi!!!”
Hắn giơ tay trái túm cổ họng Diệp Bắc Minh, bề ngoài móng vuốt bao phủ một tầng khí tức vàng nhạt, có thể xé toạc không khí!
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Võ kỹ cổ? Đúng là người của gia tộc Cổ Võ”.
Anh thu hồi kiếm Đoạn Long.
Anh còn tưởng rằng Long Hạo Hiên mạnh lắm chứ?
Một quyền đánh ra!
Đụng vào tay Long Hạo Hiên, tiếng rắc rắc giòn dã.
Ngón tay Long Hạo Hiên phút chốc bể nát, đau đến mức khiến hắn kêu thảm một tiếng!
Bốp!
Diệp Bắc Minh xông lên, đánh ra một quyền vào ngực Long Hạo Hiên.
“Phốc!”
Long Hạo Hiên bay rớt ra ngoài, giống như con chó chết nằm trên đất.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu, bình luận: “Không tệ, đánh mày không chết, xem ra bình thường mày tu luyện khá nghiêm túc”.
“Mày!!!”
Long Hạo Hiên kích động muốn hộc máu, hắn oán độc nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhớ lời hôm nay mày nói, Long Hạo Hiên tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu”.
“Không bỏ qua cho tao?”
Diệp Bắc Minh mặt đầy kỳ quái nhìn Long Hạo Hiên: “Mày cảm thấy sao, hôm nay liệu có thể sống tiếp được?”
Con ngươi Long Hạo Hiên co rút kịch liệt!
Da đầu tê dại!
Hắn trợn mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày muốn giết tao?”
Diệp Bắc Minh cười: “Không thì sao?”
Long Hạo Hiên hoảng hốt!
Tất cả tức giận và cao ngạo lập tức biến mất.
Thay vào đó là ý lạnh dâng lên từ tận đáy lòng!
Hắn nuốt nước miếng: “Chờ chút, chẳng lẽ mày không biết tao là người nhà họ Long Cổ Võ sao?”
“Biết”.
“Nếu đã biết rồi, mày còn muốn làm gì tao?”
Long Hạo Hiên run rẩy.
Hắn có thể cảm nhận được sát ý lạnh băng trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra.
Người này tuyệt đối không đùa!
Tên điên!
Con mẹ nó là tên điên rồi!
Long Hạo Hiên vội vàng lớn tiếng kêu lên: “Diệp Bắc Minh, xem ra mày vẫn còn chưa biết gia tộc Cổ Võ nghĩa là gì”.
“Truyền thừa gia tộc Cổ Võ đều lên đến mấy trăm năm, thậm chí trên ngàn năm”.
“Xã hội của người bình thường sẽ thay vua đổi chúa, nhưng gia tộc Cổ Võ sẽ không bị hủy diệt”.
“Nhà họ Long tao đã tồn tại một ngàn năm trăm năm, mặc dù địa vị của tao ở nhà họ Long không được cao, nhưng nếu mày dám giết tao, vậy sẽ tương đương với khiêu chiến uy nghiêm của gia tộc Cổ Võ, bị nhà họ Long đuổi giết đến tận cùng!!!”
“Rốt cuộc mày có hiểu không?”
Toàn thân Long Hạo Hiên tê dại.
Mí mắt Lý Gia Hinh giật giật.
Cô ta đang suy nghĩ, Diêp Bắc Minh thật sự dám giết Long Hạo Hiên sao?
‘Anh ta chỉ dọa Long Hạo Hiên thôi, nhà họ Long Cổ Võ… quá đáng sợ! Dù là nhà họ Lý… cũng không chịu được cơn giận lôi đình của nhà họ Long Cổ Võ!’, Lý Gia Hinh suy nghĩ.
Cao Đỉnh Thiên đứng tại chỗ.
Người đứng đầu Cảng Đảo khiếp sợ không nói một câu!
Ngay cả Long Hạo Hiên Diệp Bắc Minh cũng muốn giết, nếu giết hắn thì sẽ thế nào?
Lâm Thương Hải bị dọa sợ đến mức da đầu tê dại.
Ông ta không nhịn được tiến lên trước, đè thấp giọng: “Thiếu chủ… đừng… đừng làm loạn mà”.
Lâm Thương Hải sợ hãi run rẩy.
Ông ta có hơi sợ!
Đây chính là nhà họ Long Cổ Võ.
Tồn tại đứng đầu chuỗi thức ăn!
Đối mặt với phía chính phủ Long Quốc đều vô cùng mạnh, thân phận một thiếu soái Long Hồn căn bản không đủ nhìn!
Bỗng nhiên.
Một giọng nói già nua dày nặng truyền tới.
“Diệp Bắc Minh, dừng tay!”
Giọng nói giống như núi cao, vô cùng dày.
Một lão giả tóc trắng chậm rãi đi ra từ sơn trang đúc kiếm.
Ông ta mặc trường bào!
Râu tóc bạc trắng!
Râu dài hơn một thước!
Ăn mặc giống như người cổ đại.
Cốt cách giống thần tiên!.
“Đây là…”
“Ông cụ Vương sao?”
Rất nhiều người ngơ ngác.
Mặc dù bọn họ từng dự lễ mừng thọ 100 tuổi của Vương Trường Sinh, nhưng đến 99% người chưa từng gặp ông ta.
Vương Tạng Sơn gọi một tiếng: “Bố!”
Cao Đỉnh Thiên vội vàng tiến lên: “Lão Vương, sao ông lại đi ra”.
Vương Trường Sinh lắc đầu: “Nếu tôi không đi ra thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!”
“Diệp Bắc Minh, tha cho cậu Long, dù là điều kiện gì, nhà họ Vương tôi cũng đồng ý với cậu”.
Long Hạo Thiên có thể chết, nhưng không thể chết ở núi Cửu Long, càng không thể chết ở sơn trang đúc kiếm.
Nếu không thì ngọn lửa giận của nhà họ Long Cổ Võ.
Không ai có thể chịu nổi!
Lý Gia Hinh suy nghĩ một lúc, không nhịn được nói: “Anh Diệp, đừng giết hắn, hậu quả anh không gánh nổi đâu”.
Lâm Thương Hải kêu lên một tiếng: “Thiếu chủ, nhịn đi!”
Cao Đỉnh Thiên hít một hơi lạnh: “Diệp Bắc Minh, đừng làm loạn!”
Long Hạo Hiên nhìn thấy nhiều người cầu xin cho mình như vậy.
Không nhịn được cười: “Ha ha ha ha, nghe chưa? Hả? Rốt cuộc mày có nghe thấy không?”
“Bây giờ mày tự chém đứt hai cánh tay, sau đó quỳ xuống đất, dập đầu, tao có thể…”
Hắn còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sợ, nên vô cùng đắc ý.
Đáng tiếc Long Hạo Hiên vẫn chưa nói hết câu.
“Phụt!”
Diệp Bắc Minh giơ tay chém một kiếm.
Kiếm Đoạn Long chợt lóe rồi biến mất!
Nhanh như tia chớp!
Long Hạo Hiên trợn trừng hai mắt.
Vị trí cổ họng xuất hiện một đường máu.
Ầm!
Ngã xuống đất mà chết!
Mặt đẹp của Lý Gia Hinh trắng bệch: “Giết thật?”
Cao Đỉnh Thiên bị dọa sợ, ngã nhào trên đất: “Xong rồi…”
Lâm Thương Hải bất đắc dĩ cười khổ: “Thiếu chủ, phiền phức lớn rồi”.
Vương Trường Sinh nhắm mắt lại, than thở một tiếng, toàn thân giống như già đi ba mươi tuổi, bất lực nói: “Cậu giết cậu Long, lão phu chỉ có thể bắt cậu lại, giao cho nhà họ Long Cổ Võ xử lý”.
Một luồng khí thế mạnh mẽ ngưng tụ!
“Các vị, mau xuống núi đi, đao kiếm không có mắt, trước khi ra tay nếu còn ở trên núi thì sẽ cùng chôn theo cậu Long đấy”.
Đỉnh núi Cửu Long dâng lên cuồng phong!
Sắc mặt quan khách thay đổi lớn, rất nhiều người xoay thân bỏ chạy, đi xuống núi Cửu Long.
Vương Trường Sinh không chỉ là Tông Sư đúc kiếm.
Mà còn là Võ Hoàng!
Hay Kiếm Hoàng!
Vương Trường Sinh quát lớn một tiếng: “Kiếm tới!”
Sâu trong sơn trang đúc kiếm, vạn kiếm nổ ầm!
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!
Lúc này, trên đỉnh núi Cửu Long, vạn kiếm đồng thời vù vù nổi dậy!
Những quan khách kia dưới núi lúc này chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy từng thanh kiếm bay ra từ sơn trang đúc kiếm!
Thoát khỏi trọng lực, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung!
Tất cả mọi người đều sợ ngây người!
“Đi, đi mau!”
“Vương Trường Sinh sắp ra tay rồi, mọi người chạy mau!”
Những nhà giàu kia xoay người bỏ chạy.
Rối rít rời khỏi núi Cửu Long, đi xuống núi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất ngờ lên tiếng: “Kiếm ý? Lão giả này vậy mà lại ngưng luyện ra kiếm ý!”
“Ở trong vị trí cấp thấp, có thể lĩnh ngộ kiếm ý đều là thiên tài kiếm đạo hàng đầu!”
Chân mày Diệp Bắc Minh nhướng lên: “Kiếm ý là gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Kiếm ý chính là khả năng giao tiếp với kiếm”.
“Kiếm là vật chết, người là vật sống”.
“Một khi người và kiếm giao tiếp được với nhau thì tương đương có kiếm tâm!”
“Muốn lĩnh ngộ kiếm ý, phải có kiếm tâm!”
“Một võ giả bình thường, một kiếm chém ra là kiếm ý! Nếu như đổi kiếm khí thành kiếm ý, võ giả cảnh giới Tông Sư cũng có thể giết Võ Linh!”
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.
“Kiếm ý mạnh vậy sao?”
“Chỉ có mạnh hơn! Nhóc con, để tôi ra tay trước, giết ông ta trong nháy mắt!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đề nghị.
Diệp Bắc Minh cười từ chối: “Tôi muốn thử chút”.
Tháp Càn Không Trấn Ngục có phần nghiêm túc: “Được, nếu cậu gặp nguy hiểm, tôi sẽ ra tay bất cứ lúc nào!”
Diệp Bắc Minh nhìn Lâm Thương Hải: “Lâm Thương Hải, ông xuống núi trước đi”.
Mặt Lâm Thương Hải đang run rẩy!
Ông ta có thể cảm nhận được toàn bộ sơn trang đã bị kiếm ý bao phủ.
Ông ta có cảm giác muốn quỳ xuống!
Quá đáng sợ!
Thực lực võ đạo của Vương Trường Sinh tuyệt đối có thể đứng trong top 10 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!
Lâm Thương Hải lớn tiếng nói: “Thiếu chủ, cậu đi cùng tôi đi!”
“Quay về chúng ta bàn luận kỹ hơn!”
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Xuống núi!”
Lâm Thương Hải thấy Diệp Bắc Minh quả quyết như vậy, không còn cách nào khác, đành xoay người xuống núi.
Lý Gia Hinh nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu, suy nghĩ một lúc mới cắn răng nói: “Diệp Bắc Minh, anh đừng quên”.
“Anh còn nợ tôi một ân huệ, đừng chết ở đây!”
Cô ta nhanh chóng rời đi.
Cao Đỉnh Thiên cắn răng, cũng đi thật nhanh.
Trước khi đi, ông ta lấy điện thoại: “Sĩ quan phụ tá, phái quân đội xuống núi Cửu Long, đại bác, máy bay ném b0m, lái hết qua cho tôi!”
Vương Trường Sinh hạ lệnh, nhưng người khác trong sơn trăng đúc kiếm cũng rối rít lao ra, đi xuống núi.
Lúc này.
Đỉnh núi chỉ còn lại hai người Diệp Bắc Minh và Vương Trường Sinh!
Còn có bảo kiếm trôi lơ lửng đầy trời!
Vương Trường Sinh chắp tay đi tới, từng bước đi xuông bậc thang của sơn trang đúc kiếm, đi đến quảng trường.
Ông ta phất tay, một thanh bảo kiếm màu xanh bay vào trong tay ông ta: “Kiếm này tên là Thái Hoà, dài ba tấc bảy phân, không chém hạng người vô danh!”
“Diệp Bắc Minh, cậu có thể chết dưới kiếm Thái Hòa, chính là phúc khí của cậu”.
Kiếm Thái Hòa rộng chừng ba ngón tay.
Rèn từ thiên thạch.
Chém sắt như chém bùn.
Giết người không dính máu.
Từ khi rèn thành công, tổng cộng đã chém qua một trăm ba mươi tám người.
Võ Linh ba mươi người.
Võ Vương mười bảy người.
Vì vậy, trên thân kiếm màu xanh bao phủ một tầng huyết khí nhàn nhạt.
Diệp Bắc Minh phất tay.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện!
Chỉ dài bằng một nữa kiếm thường.
Hơn nữa còn gãy.
Một con rồng đứt thân quấn quanh kiếm gãy.
Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ: “Kiếm Đoạn Long!”
Vương Trường Sinh liếc mắt nhìn kiếm Đoạn Long thật kỹ.
Ông ta thân là Tông Sư đúc kiếm, nhưng lại không nhìn ra tài liệu về kiếm Đoạn Long.
Thôi được!
Giết Diệp Bắc Minh, mình có thể từ từ nghiên cứu.
“Giết!”
Vương Trường Sinh khẽ quát một tiếng, tay cầm kiếm Thái Hòa!
Soạt!
Giơ tay chém ra một đường kiếm khí ẩn chứa kiếm ý!
Tiếng không khí bị cắt rời truyền đến.
Dù cách ba mươi mấy mét, một vài hoa cỏ gần đó trong nháy mắt bị kiếm khí chặn ngang chém đứt.