186: Diệp Bắc Minh Giang Nam


Trong lòng nghĩ: Cậu thanh niên này từ đâu mọc ra vậy? Sao mà kinh khủng thế!

Lý Gia Hinh nắm ngón tay: “Không hổ là nhân vật đáng sợ một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong, loại thực lực võ đạo này đúng là tiền đồ là vô lượng!

Mọi tiếng động đều im ắng.

Soạt!

Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng lại, nhìn về phía Vương Thiếu Thu: “Anh muốn giết tôi?”

Một luồng sát ý lạnh như băng tấn công vào mặt!

Phốc!

Toàn thân Vương Thiếu Thu xụi lơ, bị dọa sợ đến mức quỳ xuống.

Hắn ta chỉ là bị sát khí của Diệp Bắc Minh dọa sợ quỳ xuống, cũng không chịu khuất phục.

Ngẩng đầu lên, trong mắt đều là tia máu, cắn răng nói: “Nhóc con, đây là sơn trang đúc kiếm, tao là Vương Thiếu Thu!”

“Bố tao là Vương Tạng Sơn!”

“Chú tao là Vương Tạng Hải!”

“Ông nội ta là Vương Trường Sinh, mày dám…”

“Ồn ào!”

Diệp Bắc Minh chẳng buồn nghe hắn ta nói nhảm.

Một cước đạp bay thi thể Tông Sư võ đạo bên cạnh.

Ầm!

Đụng vào người Vương Thiếu Thu.

Trong nháy mắt hắn ta chia năm xẻ bảy!

Anh vốn không muốn giết Vương Thiếu Thu, nhưng Vương Thiếu Thu muốn giết anh!

Vậy cũng không cần thiết phải giữ lại.

Dù hắn ta là người của sơn trang đúc kiếm thì sao?

“Rít!!!”

Ngược lại tiếng hít một hơi lạnh truyền ra: “Cậu Vương chết rồi…”

“Trời sập rồi!!!”

Xung quanh sôi trào!

Tất cả mọi người như sắp phát điên, trợn trừng hai mắt, tim đập loạn thình thịch không ngừng.

Đây chính là Vương Thiếu Thu!

Cháu trai Tông Sư đúc kiếm Vương Trường Sinh yêu thương nhất!

Tông Sư đúc kiếm khác với Tông Sư võ đạo, trong một trăm năm chưa chắc có thể xuất hiện một người, địa vị ở trong giới võ đạo, dù là nhân vật đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu cũng phải nể mặt ông ta.

Ông đứng thứ nhất bảng Tông Sư Á Châu, ông biết đúc kiếm không?

Vẫn phải cầu xin người ta.

Khuôn mặt đẹp của Lý Gia Hinh trắng bệch, không nhịn được hít một hơi lạnh.

Cô ta biết Diệp Bắc Minh gây nên đại họa rồi!

“Cậu thanh niên, cậu thật to gan, dám ngang ngược ở sơn trang đúc kiếm?”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng truyền tới.

Một người đàn ông mặc vest đi tới, vô cùng uy nghiêm.

Uy nghiêm của cấp trên bộc phát trên người ông ta.

“Là ông thống đốc!”

Mọi người ở đây đều nhận ra người này.

Thống nhất Cảng Đảo: Cao Đỉnh Thiên!

Quan lớn biên cương!

Sau lưng Cao Đỉnh Thiên có một người đàn ông đang đứng.

Vương Tạng Sơn.

Bố của Vương Thiếu Thu.

“Con trai!”

Trong con ngươi Vương Tạng Sơn đều là tia máu, hai quả đấm nắm chặt, lòng cũng rỉ máu.

Trong mắt ông ta đều là vẻ hung tợn: “Tao mặc kệ mày là ai, tao nói cho mày biết, giết người của sơn trang đúc kiếm tao, không ai bảo vệ nổi mày đâu!”

“Giết người phải đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đây chính là quy định của sơn trang đúc kiếm!”

Cao Đỉnh Phong lạnh lùng hạ lệnh: “Lão Phong, giao cho ông, bắt hắn lại!”

“Rõ!”

Sau lưng Cao Đỉnh Thiên, một lão giả bước ra.

Ầm!

Mặt đất lõm xuống hố sâu, ông ta giống như viên đạn b ắn ra, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh một cách quỷ dị.

Diệp Bắc Minh vừa nhìn liền biết tu vi của người này.

Võ Vương trung kỳ!

Lão giả chìa một tay vỗ vai Diệp Bắc Minh: “Ở trước mặt Phong Càn Khôn tôi, không ai dám càn rỡ, quỳ xuống!”

“Phong Càn Khôn?”

Nghe thấy cái tên này, con ngươi Diệp Bắc Minh rét lạnh:

“Đứng thứ 49 trong bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, hiện sống ở Cảng Đảo!”

Phong Càn Khôn nhướng mày: “Cậu biết thứ hạng của tôi?”

Mặc dù bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu chẳng phải bí mật gì.

Nhưng không phải ai cũng biết!

Lần trước công bố xếp hạng, Phong Càn Khôn xếp thứ 55.

Một tháng gần đây, ông ta mới vọt lên thứ 49, tiến vào top 50.

Chắc chắn không có mấy người biết.

Cậu thanh niên trước mắt sao lại biết?

Diệp Bắc Minh cười: “Vào danh sách chết của tôi rồi, chẳng lẽ tôi không biết thứ hạng của ông?”

“Danh sách chết? Trò gì vậy?”

Khuôn mặt già nua của Phong Càn Khôn trầm xuống.

Bàn tay không dừng lại, rơi về phía bả vai Diệp Bắc Minh!

Bùm!

Một chưởng này đánh vào bả vai Diệp Bắc Minh.

Không như tưởng tượng, đánh Diệp Bắc Minh gãy kinh mạch, khiến hai chân anh khuỵu xuống đất.

Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ thờ ơ.

Giống như không có chuyện gì xảy ra!

“Hả?”

Phong Càn Khôn có chút bất ngờ.

Một giây tiếp theo, Diệp Bắc Minh giơ tay đánh một quyền về phía ngực Phong Càn Khôn.

Ầm!

Phong Càn Khôn không phản ứng kịp, ngực đau nhức, gần như muốn nổ tung.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Phong Càn Khôn lùi về phía sau ba mươi mấy bước, mỗi bước đều đạp ra một hố sâu.

Ông ta chấn động ngẩng đầu lên, mặt đầy khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, mày là ai?”

Cao Đỉnh Thiên cũng kinh ngạc!

Ông ta rất hiểu tu vi của Phong Càn Khôn, không nói là đệ nhất Cảng Đảo, tuyệt đối cũng ở trong top năm.

Cậu thanh niên này có thể dùng một quyền đánh Phong Càn Khôn lùi ba mấy bước?

Đúng là nghịch thiên!

Vương Tạng Sơn vẻ mặt già nua nghiêm túc, cảm giác chuyện này không đơn giản.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt lên tiếng: “Diệp Bắc Minh, Giang Nam”.

“Diệp Bắc Minh?”

Phong Càn Khôn nghe đến đây, không nhịn được run lên: “Cậu chính là Diệp Bắc Minh?!!”

Đương nhiên ông ta cũng đã nghe nói qua chuyện ở Long Đô.

Cao Đỉnh Thiên cũng đầy bất ngờ: “Cậu là Diệp Bắc Minh?”

Vương Tạng Sơn mí mặt giật giật: “Diệp Bắc Minh?!!”

Ngoài ba người này ra, những nhà giàu khác mặt đầy tò mò.

Diệp Bắc Minh?

Ai vậy?

Bọn họ chưa từng nghe nói qua!

Nếu như là chuyện trong giới chính, bọn họ sớm đã như sấm bên tai.

Tin tức của giới võ đạo, đương nhiên bọn họ không biết.

Chỉ có một vài cường giả giới võ đạo giật giật mí mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh!

Một vài hoàng thất nước ngoài dường như cũng đã nghe nói qua cái tên này.

Bừng tỉnh hiểu ra, mặt đầy kiêng kỵ.

Cao Đỉnh Thiên suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Lão Phong, quay về trước!”

“Rõ”.

Lão Phong gật đầu, lặng lẽ lui về sau lưng Cao Đỉnh Thiên.

Cao Đỉnh Thiên chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh, quan sát trên dưới một hồi mới mở miệng: “Diệp Bắc Minh, nửa đêm cậu xông vào sơn trang đúc kiếm, gi3t chết Vương Thiếu Thu, rốt cuộc là ý gì?”.

187: Giết Người Đền Mạng


Vương Tạng Sơn cắn răng: “Mày giết con trai tao, phải cho tao một lời giải thích rõ ràng nhất!”

“Nếu không, tao mặc kệ mày có thân phận gì, vẫn là câu nói đó, giết người đền mạng!”

Diệp Bắc Minh cười: “Một tên phế vậy, thích thì giết thôi”.

“Các người còn muốn giải thích cái gì?”

Thái độ ngạo mạn này khiến Vương Tạng Sơn tức đến run rẩy.

Ông ta cắn răng đến mức sắp rụng!

Sâu trong đáy mắt Cao Đỉnh Thiên lóe qua một tia khí lạnh!

Ông ta thân là người đứng đầu Cảng Đảo, rất biết đối nhân xử thế.

Ông ta kéo cánh tay Vương Tạng Sơn: “Người này đến có chuẩn bị, thân phận bí mật, có lẽ hắn…”

Đè thấp giọng, nói ra một câu nói chỉ có Vương Tạng Sơn có thể nghe được.

“Cái gì?”

Vương Tạng Sơn kinh hãi.

Người Cao Đỉnh Thiên sợ hãi, là ai không cần nói cũng biết.

Tức giận giảm bớt ba phần!

Nếu là thật, vậy thì quá đáng sợ.

Thù của con trai ông ta, đời này đừng mong báo được.

Cao Đỉnh Thiên lạnh lùng nói: “Diệp Bắc Minh, tôi đã nghe nói chuyện cậu là thiếu soái Long Hồn, chuyện của ông bổn đốc cũng đã nghe đồn qua”,

“Nể mặt tôi, mọi người ngồi xuống nói chuyện, không cần phải nổi lên xung đột”.

Ầm!

“Thiếu soái?”

“Mẹ nó!”

“Cậu thanh niên này là thiếu soái?”

Giới nhà giàu Cảng Đảo lập tức sôi sùng sục.

Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh.

Cậu thanh niên này nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi!

Con mẹ nó lại là thiếu soái?

Chẳng trách dám phách lối như vậy, xông vào cấp cao Cảng Đảo!

Mẹ kiếp có vốn tuyệt đối!

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay: “Nếu đã biết tôi rồi, tôi cũng nể mặt ông”.

Anh làm ra tư thế cái kéo: “Hai điều kiện”.

“Thứ nhất, bảo Vương Tạng Hải đi ra gặp tôi”.

“Thứ hai, tôi muốn mạng người này”.

Anh chỉ vào Phong Càn Khôn: “Làm được hai điều này, tôi sẽ đi, không đến núi Cửu Long nữa”.

Nét mặt già nua của Phong Càn Khôn đen lại.

Trán nổi gân xanh.

Cao Đỉnh Thiên quả quyết lắc đầu: “Cậu muốn gặp Vương Tạng Hải, tôi có thể đồng ý với cậu”.

“Nhưng lão Phong đã cung phụng bảo vệ bên cạnh tôi hơn mười năm”.

Giọng nói trầm thấp ba phần: “Một câu của cậu liền muốn lấy mạng ông ta, cậu cảm thấy có thể sao?”

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Nể mặt ông, ông lại không chịu”.

“Đã như vậy thì không còn gì nói nữa”.

Vèo!

Diệp Bắc Minh giống như quỷ, biến mất trong nháy mắt.

Một giây kế tiếp.

Lại xuất hiện bên cạnh Cao Đỉnh Thiên!

Đánh ra một quyền!

“Cậu!!!”

Cao Đỉnh Thiên kinh hãi, theo bản năng tránh né.

Ầm!

Quyền này không đánh về phía Cao Đỉnh Thiên, mà rơi vào ngực Phong Càn Khôn!

“Phụt…”

Phong Càn Khôn phun ra một ngụm máu tươi, trên khuôn mặt già nua đều là vẻ khiếp sợ, không dám tin: “Thân pháp quá… quá nhanh… sao… sao cậu có thể làm được?”

Ầm!

Cơ thể già nua ngã xuống thẳng tắp.

Đến chết cũng trợn trừng hai mắt, đều không tưởng tượng nổi.

Xung quanh kinh hãi!

Con ngươi Lâm Thương Hải co rút: “Thiếu chủ mạnh quá!”

Cao Đỉnh Thiên bị dọa đến mức da đầu tê dại, thiếu chút nữa kêu thành tiếng.

Phong Càn Khôn chết rồi!

Một quyền kia nếu không phải đánh về phía Phong Càn Khôn, mà đánh về phía mình thì sao?

Nghĩ mà sợ!

Lửa giận trong lòng Cao Đỉnh Thiên cũng không khống chế được, ông ta gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày biết đây là đâu không?!!!”

“Mày ngang ngược ở đây, không sợ chết sao?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Cao Đỉnh Thiên: “Ông là cái thá gì? Uy hiếp tôi?”

Soạt!

Cái gì?

Cao Đỉnh Thiên là cái thá gì?

Ngang ngược!

Cao Đỉnh Thiên chính là vua Cảng Đảo, mọi chuyện đều do ông ta định đoạt, người đứng đầu Cảng Đảo!

Ông ta là cái thá gì?

Diệp Bắc Minh lại dám nói ra những lời này?

Đám nhà giàu Cảng Đảo ở đây đều đứng ngốc tại chỗ, há hốc mồm.

Lâm Thương Hải âm thầm giơ ngón tay cái lên: ‘Thiếu chủ, lợi hại! Tôi phục!’

Dù là Lý Gia Hinh nhìn thấy Diệp Bắc Minh giết Phong Càn Khôn, cô ta cũng không chấn động, môi đỏ mọng hơi hé ra!

Niềm vui bất ngờ!

Khiếp sợ!

Bất ngờ!

Tâm tình cực kỳ phức tạp.

“Mày!!!”

Cao Đỉnh Thiên nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh

Cắn răng nghiến lợi!

Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Nếu không muốn chết thì cút!”

“Chết tiệt…”

Tất cả mọi người đều choáng váng.

Lâm Thương Hải trượt chân, thiếu chút nữa ngã nhào: “Mẹ kiếp…”

Lý Gia Hinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh!

Địa vị của Cao Đỉnh Thiên ngang ngửa ông nội cô ta, vậy mà Diệp Bắc Minh lại dám bảo ông ta cút?

Toàn thân Cao Đỉnh Thiên phát run, nhưng không dám phản kháng một câu.

Ông ta đã từng nghiên cứu qua tài liệu về Diệp Bắc Minh.

Cao Đỉnh Thiên biết cậu thanh niên này sát phạt quả quyết, nếu mình dám nói nhảm, dù là người đứng đầu Cảng Đảo, e rằng cũng sẽ bị đánh gục!

Bốp bốp bốp bốp!

Một tràng tiếng vỗ tay truyền tới.

Sau đó, một cậu thanh niên mở miệng: “Xuất sắc! Thật sự xuất sắc! Cao Đỉnh Thiên, nói thế nào chứ Cảng Đảo cũng là địa bàn của ông mà?”

“Sao vậy, khác gì chó đâu, người ta làm nhục ông như vậy mà không dám hé răng một câu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play