136: Kiếm Đoản Long


Tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục cực lớn, ước chừng hơn một ngàn mét vuông.

Ba bậc thang nhô ra, xuất hiện ngay trước mắt.

Diệp Bắc Minh đến gần bậc đầu tiên, là một bộ quần áo mỏng như cánh ve.

Nó gần như trong suốt, hiện lên màu vàng!

Mỏng như tấm màn.

Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Thứ gì vậy, một bộ quần áo?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không vui nói: “Nhóc con, cậu đúng là không biết nhìn hàng”.

“Đây là giáp kim ty tằm, là loại sợi tơ vàng đắt đỏ do thiên tằm nhả ra”.

“Thứ đồ này lấy nhu thắng cương, nhìn không khác quần áo bình thường là bao”.

“Nhưng mặc lên người có thể giải trừ 90% sức mạnh”.

Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Lợi hại vậy sao?”

“Mặc món đồ này trên người, Võ Vương đánh tôi một quyền, tôi cũng có thể chịu được?”

“Gần như là vậy”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu.

Diệp Bắc Minh không chút khách khí.

Lập tức mặc giáp kim ty tằm vào.

Một luồng cảm giác lạnh băng truyền tới.

Gần như khiến người ta cảm nhận được sức nặng!

Mặc vào người cũng không có vấn đề gì.

Điểm thiếu sót duy nhất chính là chỉ có thể bảo vệ được thân người.

Hai tay và hai chân không trong phạm vi bảo vệ.

Nghĩ một chút cũng đúng thôi, nếu cả tay chân cũng có thể bảo vệ, há chẳng phải vô địch?

Đi đến bậc thứ hai.

Là một quyển sách!

Sách da phủ vàng, không biết làm bằng vật liệu gì.

Diệp Bắc Minh mở ra xem, bên trong có hơn mười ngàn phương thuốc.

Công hiệu của mỗi phương thuốc cũng khiến người ta khiếp sợ!

Chữa bệnh, trị thương, đề thăng thực lực võ đạo, thẩm mỹ, cải lão hoàn đồng…

Cái gì cần có đều có!

Quả đúng là bách khoa toàn thư về phương thuốc.

“Những phương thuốc này là thật hay giả?”, Diệp Bắc Minh ngây người, dù là ở bên trong núi Côn Luân cũng không có nhiều phương thuốc như vậy.

Nếu những thứ này là thật, vậy thì quá nghịch thiên!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt trả lời: “Đương nhiên là thật, những thứ này đều là chủ nhân qua các triều đại tháp Càn Khôn Trấn Ngục trói buộc ghi chép”.

“Nếu như phát hiện ra phương thuốc mới, cậu có thể ghi chép vào trong đó”.

Diệp Bắc Minh bất ngờ.

Xem ra chủ nhân qua các triều đại của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng rất mạnh!

Không biết cuối cùng mình có thể đến được cảnh giới gì?

Diệp Bắc Minh lật xem những phương thuốc này, cẩn thận nghiên cứu.

Chỉ có một số ít dược liệu có thể tìm thấy ở địa cầu.

Phần lớn những dược liệu khác anh chưa từng nghe nói qua.

Xem ra đành về sau hẵng nói!

Đi đến bậc thứ ba.

Lại là một món vũ khí!

Một thanh kiếm!

Hơn nữa, con mẹ nó là kiếm gãy!

“Mẹ kiếp!”

Diệp Bắc Minh không nhịn được chửi tục: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là xem thường tôi sao?”

“Tặng binh khí thì cứ tặng, sao lại tặng một thanh kiếm gãy?”

“Ông có ý gì?”

Một thanh kiếm bình thường dài chừng ba thước.

Thanh kiếm trước mắt này chỉ còn hai thước.

Chiều rộng ba ngón tay.

Dáng vẻ cổ xưa, giống con rồng gãy!

Phần trước đã bị gãy, biến mất không có ở đây.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh: “Hừ! Cậu đừng coi thường thanh kiếm này”.

“Với thực lực hiện giờ của cậu, dùng nó đủ để giết được Võ Vương trong nháy mắt rồi”.

“Mạnh vậy à?”

Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Tôi vừa mới tiến vào cảnh giới Võ Vương, có thể dùng thành kiếm này giết Võ Vương trong nháy mắt?”

“Cậu thử chút là biết ngay”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thần bí.

Diệp Bắc Minh tiến lên cầm thanh kiếm gãy này.

Rất nặng, vô cùng nặng.

Ít phải 150 cân!

Một thanh kiếm dài hai thước, vậy mà nặng 150 cân, quả thật khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.

Diệp Bắc Minh là Võ Vương, cầm thanh kiếm lên cũng không thành vấn đề.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu thử dùng nó chém một nhát đi”.

Diệp Bắc Minh hơi lo lắng: “Sẽ không làm tháp Càn Khôn Trấn Ngục bị thương chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giọng khinh thường: “Cậu thôi đi không, thế giới này có diệt vong cũng không ai có thể khiến tháp Càn Khôn Trấn Ngục bị thương đâu”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh dứt khoát.

Ngưng tụ nội kình, hội tụ về phía thanh kiếm gãy trong tay!

Một kiếm chém ra!

Một đường kiếm khí kinh khủng như biển gầm xông về phía trước.

Ầm!

Một tiếng vang lớn truyền đến.

Kiếm khí rơi vào vách tường tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Đoàng!

Một luồng kiếm khí khủng khiếp bị vách tường bắn ngược trở về.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Diệp Bắc Minh bị kiếm khí của mình đánh lui bảy tám bước, mặt đầy khiếp sợ: “Kiếm tốt! Kiếm tốt! Kiếm tốt! Kiếm tốt!!!”

Đây là kết quả vách tường hấp thụ một phần sức mạnh.

Nếu không bắn ngược lại, một kiếm này thật sự không phải một Võ Vương bình thường có thể gánh nổi.

“Kiếm này tên gì?”

Diệp Bắc Minh hỏi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh nói: “Tên kiếm không quan trọng, quan trọng chính là uy lực của nó”.

“Cậu tự đặt một cái tên là được”.

Diệp Bắc Minh trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Thanh kiếm này hình giống một con rồng, nhưng lại bị cắt đứt một đoạn”.

“Chi bằng cứ gọi nó là kiếm Đoạn Long đi”.

“Kiếm Đoạn Long? Không tệ, tên hay”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục tỏ vẻ đồng ý.

Diệp Bắc Minh lại thử kiếm Đoạn Long, ban đầu có hơi khó thích nghi.

Qua nửa ngày đã vô cùng thuận tay.

Anh có thể chém liên tiếp ba kiếm trong một giây!

Diệp Bắc Minh lại tò mò: “Đúng rồi, tháp Càn Khôn Trấn Ngục”.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngọc truyền tới: “Sao hả? Cậu còn có câu hỏi gì?”

“Tháp này qua nhiều đời chủ nhân, cao nhất có thể đạt đến tầng bao nhiêu?”

“68 tầng”.

“68 tầng? Cao vậy sao? Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tổng cộng có bao nhiêu tầng?”

“Không ai biết, bởi vì chưa ai đạt đến tầng cao nhất”.

“Được rồi”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

Xem ra lai lịch tòa tháp này thật sự rất thần bí.

“Đưa tôi quay về”.

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh lại một lần nữa xuất hiện bên trong phòng thí nghiệm của công ty dược phẩm Thiên Hương.

Trong tay cầm kiếm Đoạn Long.

Diệp Bắc Minh có hơi khó xử: “Đây là xã hội hiện đại, tôi cầm một thanh kiếm gãy chạy khắp nơi, không được hay cho lắm nhỉ?”

“Thu hồi là được”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ mỉm cười.

Kiếm Đoạn Long trong nháy mắt biến mất!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Là sao vậy?”.

137: Ép Người


Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vốn có chức năng trữ vật, bất kỳ thứ gì của ký chủ cũng có thể chứa ở bên trong”.

“Chỉ cần một ý niệm của cậu là được, không tin thì cậu thử đi”.

“Vậy sao?”, đôi mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.

Trong lòng anh thầm niệm kiếm Đoạn Long!

Hư ảnh trong tay lấp lóe, ngưng thành vật thật.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện.

“Lợi hại thế sao?”, Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc.

Chức năng trữ vật không gian Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thật nghịch thiên.

“Đừng kinh ngạc nữa, cậu không còn nhiều thời gian đâu”.

“Cậu luyện đan, tăng cấp, luyện kiếm đã qua hai ngày rưỡi”.

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh vừa nhìn thời gian trên điện thoại.

Vội vàng cất kiếm Đoạn Long đi.

Bắt đầu luyện chế đan dưỡng nhan!

Chỉ lúc sau, trong phòng thí nghiệm ngập tràn mùi thuốc.



Cùng lúc đó, bên ngoài phòng thí nghiệm.

Ngụy Yên Nhiên đã đợi hai ngày rưỡi.

Một đám nguyên lão trong phòng thí nghiệm sớm đã tái xanh mặt.

Có người nóng tính nhảy lên chửi mắng.

Một nguyên lão có thâm niên lâu năm chỉ vào mặt Ngụy Yên Nhiên: “Ngụy Yên Nhiên, tôi là nguyên lão nghiên cứu cùng mẹ cô”.

“Cô xem cô, bây giờ đang làm gì hả?”

“Nghiên cứu xảy ra sai sót thì cũng thôi đi”.

“Sáng sớm ngày mai, chúng ta phải dự bán đan dưỡng sinh ra bên ngoài!”

“Mà cho đến bây giờ, đến cái lông cũng chưa nhìn thấy”.

“Cô còn cho người ngoài sử dụng phòng thí nghiệm, đầu óc cô đang nghĩ gì thế hả?”

Ngụy Yên Nhiên ngồi trên ghế, dựa lưng vào cửa phòng thí nghiệm.

Không nói một lời.

Từ hơn hai ngày nay, trừ việc đi vệ sinh, thì cô ta đều túc trực ăn cơm uống nước tại đây.

Cô ta cố chịu áp lực, chỉ là vì tin tưởng Diệp Bắc Minh.

Lúc này, Ngụy Tử Khanh dẫn theo một đám cổ đông đi đến.

Người phụ nữ đ ẫy đà này khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo hống hách: “Ngụy Yên Nhiên, đúng bảy giờ sáng mai, buổi công bố sẽ bắt đầu”.

“Cái gì? Không phải mười rưỡi sao?”, Ngụy Yên Nhiên cắn răng.

Ngụy Tử Khanh cười: “Chết đến nơi rồi, mà còn để ý ba tiếng này hả?”

“Đây là ý của hội cổ đông”.

“Vì mười rưỡi sẽ là buổi họp nhận chức chủ tịch của tôi, hiểu không?”

Cô ta hoàn toàn không che giấu bộ mặt thật.

Sắc mặt Ngụy Yên Nhiên khó coi: “Ngụy Tử Khanh, chị vẫn chưa thắng đâu”.

“Ha ha ha!”

Ngụy Tử Khanh cười chế nhạo: “Vậy cô chứ chờ đi, bây giờ còn mười tiếng nữa là đến bảy rưỡi sáng mai”.

“Tôi về ngủ cho đẹp da dây”.

“Cô cứ đợi Diệp Bắc Minh đó cho cô bất ngờ đi!”

“Ha ha ha…”

Ngụy Tử Khanh huênh hoang bỏ đi.

“Hừ!”

“Cô đúng là hết thuốc chữa rồi!”

“Bên ngoài nói cô là hổ mẹ chó con, không phải nói đùa”.

“Chẳng có chút tác dụng nào, phế vật!”

Một số nguyên lão của phòng thí nghiệm nổi giận phất tay áo bỏ đi.

Chỉ còn lại một mình Ngụy Yên Nhiên, ngẩn người ngồi trước cửa phòng thí nghiệm.

‘Diệp Bắc Minh, anh tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng…’

Sáu giờ sáng.

Ngụy Yên Nhiên giật mình tỉnh dậy từ trong mơ.

Cô ta quay đầu nhìn cánh cửa phòng thí nghiệm một cái, vẫn đóng chặt.

Không có dấu hiệu mở cửa.

Ngụy Yên Nhiên cười khổ một tiếng: “Thất bại rồi sao?”

Thư ký Tiền vội chạy đến: “Chủ tịch, hôm nay là ngày bán ra đan dưỡng nhan, tất cả phóng viên đều đến rồi”.

“Bây giờ đang chặn ở trước cửa công ty”.

“Chủ tịch, cô mau đi tắm rửa, sau đó đi gặp phóng viên đi”.

Ngụy Yên Nhiên chậm rãi đứng lên, thở ra một hơi nặng nề.

“Cái gì phải đến thì sẽ đến”.

“Tôi đi tắm rửa, đúng bảy giờ bắt đầu họp bán”.

Nói xong, rồi nhìn cửa phòng thí nghiệm lần cuối cùng.

Thở dài một tiếng, hơi chua sót rời đi.

Sau khi tắm rửa xong, Ngụy Yên Nhiên xuất hiện ở hội trường dự bán với nét mặt hồng hào rạng rỡ.

Trong đại sảnh của công ty dược phẩm Thiên Hương sớm đã chật kín người.

Rất nhiều phóng viên đã đến đây từ năm giờ sáng.

Nhìn thấy Ngụy Yên Nhiên xuất hiện, tất cả phóng viên đều ào lên.

“Tổng giám đốc Ngụy, đan dưỡng nhan mà công ty dược phẩm Thiên Hương quảng cáo ba ngày trước có phải thật không?”

“Chủ tịch Ngụy, tôi là biên tập viên của đài truyền hình phát trực tiếp, ba ngày trước, đan dưỡng nhan mà cô công bố đã dẫn đến làn sóng lớn trên mạng, xin hỏi dan dưỡng nhan hôm nay dự bán thực sự có công hiệu như vậy không?”

“Tổng giám đốc Ngụy, phụ nữ thực sự có thể từ bốn mươi năm mươi tuổi trẻ lại như hai mươi tuổi không?”

“Kiểu tuyên truyền này có phải là chiêu trò quảng cáo không? Có phải là quảng cáo giả không?”

Cả hội trường bùng nổ!

Mấy trăm phóng viên đều đến đây.

Còn có rất nhiều blogger làm đẹp.

Thậm chí còn có người phát trực tiếp ngay tại hội trường.

Ngụy Yên Nhiên đứng trên sân khấu, cố hết sức giữ bình tĩnh, mỉm cười nói: “Các vị, mọi người đừng vội, tôi sẽ từ từ giới thiệu đan dưỡng nhan cho mọi người”.

“Từ từ giới thiệu?”

“Tổng giám đốc Ngụy, chúng tôi đã đợi ba ngày rồi”.

Một số phóng viên cười lạnh lùng.

Ngụy Tử Khanh nháy mắt.

Một nữ phóng viên tiến lên trước, cất giọng ép người: “Tổng giám đốc Ngụy, đan dưỡng nhan đâu?”

“Nếu đã là buổi họp dự bán, thì phải mang đan dưỡng nhan ra ngay từ đầu để mọi người xem công hiệu chứ phải không”.

Triệu Lâm, phóng viên tạp chí làm đẹp.

Có địa vị rất cao trong giới thời thượng.

“Việc này…”

Ngụy Yên Nhiên hơi khó xử.

Triệu Lâm thấy vậy, thừa thắng xông lên: “Tổng giám đốc Ngụy, chắc không phải cô không có đan dưỡng nhan chứ?”

Lời vừa được nói ra, lập tức dấy lên ngàn tầng sóng!

“Cái gì?”

“Không có đan dưỡng nhan?”

“Thế chẳng phải quảng cáo láo sao?”

“Công ty dược phẩm Thiên Hương quảng cáo giả? Doanh nghiệp lớn như vậy, giá thị trường mấy chục tỷ, lại đi quảng cáo giả?”

Cả hội trường sôi sục!

Ngụy Yên Nhiên vẫn cười nói: “Công ty dược phẩm Thiên Hương chúng tôi đương nhiên có đan dưỡng nhan, đang chuẩn bị ra mắt với mọi người”.

Cô ta cũng không biết mình có thể trụ được bao lâu!

Triệu Lâm không định bỏ qua cho Ngụy Yên Nhiên: “Đã như vậy thì tổng giám Ngụy lấy ra đi”.

“Chỉ cần cô lấy ra đan dưỡng nhan, tin đồn sẽ không cánh mà bay”.

“Bây giờ, cô đang luyên thuyên cả nửa ngày, không lấy đan dưỡng nhan ra, rất khó để người khác tin”.

Cô ta tiến lên một nước, trèo lên cả sân khấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play