134: Anh Hại Tôi Thảm Rồi
“Ba loại dược liệu cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim vốn rất trân quý, vô cùng hiếm có”.
“Bị một nhân vật thần bí mua hết”.
Ting ting!
Điện thoại di động lại một lần nữa vang lên.
Tô Mạc Già nhìn thấy một cái tên, liền nói cho Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư bá, tra ra được người này”.
“Cô ta tên là Ngụy Yên Nhiên, người của nhà họ Ngụy ở Long Đô, nắm trong tay một xí nghiệp dược phẩm”.
“Dược phẩm Thiên Hương, chủ yếu là mỹ phẩm và sản phẩm bảo vệ sức khỏe”.
Lúc này Diệp Bắc Minh mới nhớ đến Ngụy Yên Nhiên.
Trong buổi họp báo, anh bỏ lại Ngụy Yên Nhiên, một mình đi giải cứu Hầu Tử.
Bây giờ không biết tình hình Ngụy Yên Nhiên thế nào rồi!
...!
Trụ sở chính công ty dược phẩm Thiên Hương tại Trung Hải.
Ngụy Yên Nhiên ngồi ở vị trí chủ tịch, một đám cổ đông mặt đen sì dọa người.
Ngụy Tử Khanh ngồi ở vị trí phó tổng, vẻ mặt cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Một cổ đông lạnh lùng mở miệng: “Chủ tịch, chuyện hôm nay, cô không cho mọi người một lời giải thích sao?”
“Đan Dưỡng Nhan?”
“Có thể khiến phụ nữ khôi phục dung mạo tuổi hai mươi?”
“Chủ tịch, sao cô dám nói chuyện này?”
“Còn để một cậu thanh niên chưa từng gặp qua tuyên truyền, cậu ta là người của giới làm đẹp chúng ta?”
“Từ sáng đến giờ, cổ phiếu của dược phẩm Thiên Hương chúng ta sụt giảm mạnh 10%! Bây giờ đã đình chỉ nhãn hiệu rồi!”
“Bây giờ bên ngoài đang sôi sùng sục, các loại tin tức giăng khắp trời! Tất cả mọi người đều đang bán tháo cổ phiếu của tập đoàn Thiên Hương”.
Đám cổ đông mặt đầy giận dữ.
Toàn là mở miệng chất vấn!
Ngụy Yên Nhiên ngồi đó, cắn đôi môi đỏ mọng, không nói một lời.
Ngụy Tử Khanh liếc mắt.
Một lão cổ đông mở miệng: “Tôi phát động bỏ phiếu bãi nhiệm Ngụy Yên Nhiên khỏi vị trí chủ tịch, đuổi khỏi dược phẩm Thiên Hương, coi như lời cảnh cáo!”
“Đồng thời cho Ngụy Tử Khanh lên chức, đảm nhiệm chức chủ tịch mới của dược phẩm Thiên Hương!”
“Đồng ý!”
“Đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
Các lãnh đạo cấp cao của dược phẩm Thiên Hương rối rít giơ tay biểu quyết.
Đối mặt với đám người từng bước ép đến, Ngụy Yên Nhiên lạnh lùng nói: “Mọi người gấp cái gì? Sáng hôm nay mới là buổi họp báo!”
“Mục đích là để tuyên truyền hiệu quả của đan Dưỡng Nhan!”
“Ba ngày sau mới là thời gian ra mắt sản phẩm với công chúng”.
“Ba ngày sau, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời”.
“Hôm nay các người đã muốn đuổi tôi khỏi vị trí này rồi, tuyệt đối không thể nào!”
Sau khi để lại những lời này, Ngụy Yên Nhiên đi ra khỏi phòng họp.
Không cho người khác có cơ hội nói chuyện.
Ngụy Tử Khanh nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cười lạnh một tiếng: “Tôi chờ cô ba ngày!”
“Cô chỉ có một ít số liệu thí nghiệm, tôi không tin trong ba ngày”.
“Cô có thể làm ra được đan Dưỡng Nhan!”
...!
Ngụy Yên Nhiên quay về văn phòng chủ tịch.
Đá rơi giày cao gót.
Cả người mệt lả nằm trên ghế sofa.
Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Một lát sau, trong đầu cô ta hiện lên bóng dáng một người đàn ông.
Khiến tâm tình cô ta không ổn định.
Vừa sùng bái.
Lại oán hận.
Cảm xúc phức tạp không rõ.
Ngụy Yên Nhiên bất đắc dĩ cười khổ: “Diệp Bắc Minh, anh hại tôi thảm rồi”.
“Chủ tịch Ngụy, có người cầu kiến!”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọn nói của thư ký.
“Không gặp, tôi không muốn gặp ai cả”, Ngụy Yên Nhiên rất phiền não.
Thư ký nói: “Anh ta nói mình tên là Diệp Bắc Minh!”
Con ngươi Ngụy Yên Nhiên lập tức sáng lên: “Cái gì? Diệp Bắc Minh, anh ta đến rồi?”
“Mau, mau bảo anh ta đến gặp tôi!”
“Không đúng, tôi đích thân đi đón anh ta!”
Diệp Bắc Minh ở đại sảnh dược phẩm Thiên Hương đợi một lúc.
Ngụy Yên Nhiên nhanh chóng xuất hiện, đưa anh vào phòng làm việc.
Diệp Bắc Minh vừa ngồi xuống, bên cạnh đã đặt một bọc vải lớn.
Bên trong tỏa ra mùi thuốc bắc.
Ngụy Yên Nhiên không chờ được liền hỏi: “Diệp Bắc Minh, đan Dưỡng Đan thật sự hữu dụng sao?”
“Đương nhiên hữu dụng, tôi đến đây chính là để nói chuyện này với cô”, Diệp Bắc Minh đáp.
“Sáng nay vì đi vội quá, không nói rõ với cô, chắc hẳn khiến công ty cô khó xử rồi”.
“Coi như là lỗi của tôi, xin lỗi”.
Cái gì?
Người này lại nói xin lỗi.
Ngụy Yên Nhiên có chút sửng sốt.
Theo hiểu biết của cô ta, Diệp Bắc Minh thân phận lai lịch hùng mạnh, chắc hẳn là loại người không coi ai ra gì, trời sinh ngạo mạn.
Anh lại nói xin lỗi!
Phản ứng đầu tiên của Ngụy Yên Nhiên là lắc đầu: “Không sao, không sao”.
“Cũng do tôi không làm rõ ràng, công hiệu của đan Dưỡng Nhan thật sự mạnh mẽ như vậy?”
“Có thể khiến phụ nữ khôi phục dung mạo tuổi hai mươi?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Dược liệu chắc chắn ổn”.
“Nhưng e rằng phòng thí nghiệm cuả cô tạm thời không thể làm ra thứ đồ này”.
“Bởi vì đan Dưỡng Nhan không phải thuốc mỡ thông thường, mà là đan dược”.
Xoẹt!
Ngụy Yên Nhiên không ngồi nổi nữa, trong nháy mắt đứng dậy.
Mắt đẹp trợn tròn!
Miệng há lớn!
Mặt đầy khiếp sợ: “Anh… anh nói gì?”
“Đan Dương Nhan là đan dược?”
“Anh chắc chứ… ực, ực…”
Ngụy Yên Nhiên nuốt mấy ngụm nước miếng: “… Nó là đan dược?”
Diệp Bắc Minh có chút kỳ quái: “Dù là đan dược, cô làm gì mà phản ứng lớn thế?”
“Ôi trời ơi”, Ngụy Yên Nhiên biết lần này mình nhặt được bảo vật rồi.
Cô ta kích động đến mức ngực phập phồng, miệng thở hổn hển, kích động nói: “Diệp Bắc Minh, anh biết đan dược có ý là gì không?”
“Loại này trình độ trân quý, quả đúng nghịch thiên!”
“Cho dù là đan dược giá trị thấp nhất cũng khó mà mua được!”
Cô ta mất một lúc lâu mới hồi phục tâm trạng.
Vẫn có chút không dám tin!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Tôi mượn phòng thí nghiệm của cô dùng chút, nhiều nhất là ba ngày, tôi luyện ra đan Dưỡng Nhan cho cô”.
...!
Mười lăm phút sau.
Ngụy Yên Nhiên vào bên trong phòng thí nghiệm của dược phẩm Thiên Hương.
“Bắt đầu từ bây giờ, mọi người dừng tất cả mọi công việc, lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm”.
“Trong ba ngày cấm vào trong”, Ngụy Yên Nhiên hạ lệnh.
Nhân viên thí nghiệm có mặt tại đây liền sững sờ.
Trợ lý tiến lên, mặt đầy bất ngờ: “Chủ tịch, cô làm gì vậy?”
“Chỉ còn ba ngày nữa là công bố sản phẩm đan Dưỡng Nhan rồi”.
“Mọi người không cần tăng tốc nữa, căn bản không làm được đan Dưỡng Nhan đâu”.
Ngụy Yên Nhiên lắc đầu: “Tất cả đi ra ngoài”.
“Dạ”..
Mọi người không biết làm sao, chỉ đành lui ra ngoài.
Ngụy Yên Nhiên cho người chuyển đống dược liệu vào phòng thí nghiệm.
Sau đó ngắt toàn bộ camera trong phòng thí nghiệm mang đi.
Đóng cửa lại!
Bây giờ phòng thí nghiệm chỉ còn lại một mình Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh không khách khí, lấy ra số lượng lớn dược liệu từ trong bao mang theo.
Đặt đỉnh Thanh Mộc trước mặt!
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Tên nhãi, cậu muốn bắt đầu luyện đan sao?”
“Cậu chỉ có ba ngày, e là cơ hội không lớn”.
“Theo những người tôi đã từng ràng buộc, luyện chế một lò đan dược mới nhanh nhất cũng phải bảy ngày”.
Diệp Bắc Minh cười đầy tự tin: “Ba ngày là đủ rồi”.
Anh lập tức sắp xếp lại tất cả dược liệu.
Chuẩn bị luyện chế đan Ngưng Khí.
Đơn thuốc đan Ngưng Khí và đỉnh Thanh Mộc là lấy được cùng lúc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã từng nghiên cứu qua, thứ đồ này thích hợp cho võ giả dùng.
Vừa hay có thể khiến anh tiến vào cảnh giới Võ Vương!
Đốt lửa!
Đỡ đỉnh!
Ném tất cả dược liệu đã chuẩn bị vào trong đỉnh Thanh Mộc.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh vô cùng thành thục, làm mọi thứ đâu ra đấy.
Anh ngồi xếp bằng.
Lại khống chế sức lửa một cách thuần thục!
Sau hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, trong đỉnh Thanh Mộc truyền đến mùi thuốc!
“Thành công rồi”.
Diệp Bắc Minh cười khẽ, mở nắp đỉnh Thanh Mộc.
Một thứ bùn đỏ dính vào đáy đỉnh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có hơi giật mình: “Không thể nào?”
“Thật sự thành công?”
Diệp Bắc Minh ra tay: “Nói nhảm”.
Nặn toàn bộ bùn đan bên trong đỉnh Thanh Mộc thành viên thuốc nhỏ.
Một luồng khí tức mạnh mẽ truyền vào bên trong viên thuốc, giống như một loại năng lượng từ trường cỡ nhỏ.
Tổng cộng mười viên!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất ngờ: “Tên nhóc cậu đúng là yêu nghiệt, trước kia cậu từng học qua luyện đan?”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Học qua rồi, nhưng loại đan Ngưng Khí dùng để đề thăng thực lực võ đạo này tôi lần đầu tiên luyện”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu quá bi3n thái rồi, chẳng lẽ là bản lĩnh trời sinh, hay đúng dịp?”
Bình thường người mới học luyện đan.
Không thể nào thành công luyện được loại đan Ngưng Khí này!
Dù là đan sư chuyên nghiệp, chí ít cũng phải thất bại hơn trăm lần mới có thể thành công một lần.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đan dược đắt giá!
“Thêm lò nữa!”
Diệp Bắc Minh không dừng lại.
Tiếp tục đốt lửa!
Hai tiếng sau lại thành công!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hoàn toàn kinh ngạc: “Không thể nào? Cậu thật sự là yêu nghiệt?”
Một lần thành công có thể là trùng hợp.
Lần thứ hai vẫn thành công thì quá bi3n thái rồi.
“Tiếp tục!”
Diệp Bắc Minh luyện chế lò luyện đan Ngưng Khí thứ ba.
Vẫn thành công!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng hồi lâu mới nói: “Nhóc con, cậu rất nghịch thiên!”
“Bây giờ tôi có chút mong đợi rồi đấy, nếu cậu tiến vào tầng thứ nhất tháp Càn Khôn Trấn Ngục, lấy được phương thuốc và công pháp bên trong, vậy thì sẽ xảy ra biến chất gì?”
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Vậy thì chờ tôi tiến vào cảnh giới Võ Vương, mở tầng thứ nhất ra xem”.
Anh không chút chậm trễ, lấy ra một viên đan Ngưng Khí, nuốt xuống.
Trong đan điền trào dâng một luồng nội lực!
Như dòng suối nhỏ.
Gia tăng sức mạnh và tốc độ!
Diệp Bắc Minh lại nuốt nốt chín viên đan Ngưng Khí.
Ầm!
Nội lực bên trong đan điền cuồn cuộn như nước sông, tràn vào tứ chi bách hài của anh.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, toàn thân nóng ran, trực tiếp cởi áo.
Mồ hôi bốc lên, toàn thân được một lớp sương mù bao phủ!
Thực lực võ đạo của anh từ Võ Linh trung cấp đột phá thành Võ Linh cao cấp!
Lúc này dừng lại.
“Tiếp tục!!!”
Diệp Bắc Minh đỏ mắt.
Liều mạng giống như lúc tập võ ở núi Côn Luân!
Chính vì tính cách liều mạng này, anh mới ở núi Côn Luân có năm năm đã học xong quay về.
Tiếp theo một hơi nuốt trọn hai mươi viên đan Ngưng Khí!
Cơ thể Diệp Bắc Minh giống như sắp nổ tung vậy.
Xương cốt trong cơ thể cũng đùng đùng vang dội.
Cuối cùng, Diệp Bắc Minh hét lớn, đánh ra một quyền!
Ầm!
Bức tường bê tông dày 50 cm trong phòng thí nghiệm bị anh đánh vào, tạo thành một lỗ thủng đường kính một mét.
Các thanh thép bên trong dày tới 5 cm!
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hình như tôi thành công lên cảnh giới Võ Vương rồi?”, Diệp Bắc Minh cười nói.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chỉ có hai chữ: “Bi3n thái!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: “Bây giờ tôi có thể mở được tầng thứ nhất tháp Càn Khôn Trấn Ngục rồi chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Được, cậu đã tiến vào cảnh giới Võ Vương”.
“Có tư cách mở tầng thứ nhất rồi!”
Vù!
Diệp Bắc Minh cảm giác cảnh sắc trước mắt biến ảo, anh lại xuất hiện trong một không gian hỗn độn mơ hồ.
Một bảo tháp toàn thân trắng như tuyết, phía trên điêu khắc rồng phượng xuất hiện trước mắt.
“Đến cửa lớn tầng một, chìa tay ấn lên đó là có thể mở”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh sải bước đi đến cửa lớn tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Chìa tay ấn lên cửa lớn!
Một tiếng ‘ùng ùng’ vang lên.
Cửa tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở ra.