*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.10/05/2023
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 21Buổi học kết thúc, nhóm sinh viên cầm bút vở ùa lên bục giảng như ong vỡ tổ, muốn xin chữ ký của người đàn ông.
"Thầy Viên, thầy cho em xin chữ ký được không!"
"Em cũng muốn! Em là fan của thầy Viên, tất cả phim thầy viết kịch bản em đều xem qua cả rồi!"
"Thầy Viên, em nữa! Em cũng muốn xin chữ ký!"
...
Sinh viên hôm nay tới nghe ông ta giảng bài không phải là sinh viên đại học A mà là sinh viên từ các trường khác được mời tới dự thính.
Viên Ấn Hải đối với cảnh tượng người người vây quanh chen chúc thế này đã rất quen thuộc.
Phía trước chen nhau không ngừng đưa giấy xin chữ ký, phía sau chen không được thì lấy điện thoại ra chụp ảnh quay clip.
Viên Ấn Hải ai đến cũng không từ chối, trên mặt luôn nở nụ cười, hỏi gì đáp nấy.
Sinh viên A: "Thầy Viên, bình thường thầy hay xem nhưng loại sách nào ạ?"
"Thầy thường xem sách tham khảo nhiều hơn, đối với các loại sách phổ cập khoa học cũng tương đối hứng thú."
Sinh viên B: "Thầy Viên có xem phim truyền hình trong nước không? Nếu là phim nước ngoài thì thấy thích phim phương Tây hơn, hay là phim châu Á Hàn Nhật hơn?"
'Chỉ cần là phim mới có đánh giá tốt thầy đều xem, không phân biệt của nước nào."
Sinh viên C: "Với địa vị của ngài trong giới, vậy mà vẫn có thể đảm bảo mỗi năm ra ít nhất hai bộ phim truyền hình chất lượng cao, lại còn tham gia giảng dạy trong trường, em thực sự rất bội phục thầy, rốt cuộc làm sao thầy làm được vậy! Có đủ sức sao?"
Viên Ấn Hải dừng lại một chút, vẫn giữ nụ cười mỉm như trước: "Làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, kiên trì rèn luyện, học cách quản lý thời gian. Hơn nữa thầy cũng không phải chỉ chiến đấu có một mình, phía sau còn có phòng làm việc phụ một tay."
Kẻ già đời nói chuyện kín kẽ không một lỗ hổng, đối đáp trôi chảy không một chữ nào là giả, nhưng tổng hợp lại thì ý tứ trong đó đã hoàn toàn thay đổi.
Giống như những kịch bản đó thực sự do ông ta làm là chính, những người khác chỉ hỗ trợ thêm.
Phía sau vẫn còn mấy người hỏi ông ta tâm đắc trong sáng tác kịch bản, Viên Ấn Hải kiên trì trả lời từng câu một.
Đợi đến khi tiết thứ hai sắp bắt đầu, ông ta mới trả lại bản ký tên còn dang dở cho các sinh viên có mặt.
Bảo thời gian hôm nay không còn sớm nữa, phòng học này tiết sau còn có lớp muốn dùng, hoan nghênh mọi người lần sau có cơ hội lại đến lớp của ông ta nghe dự thính.
Một đám sinh viên bị dáng dấp ôn hòa khiêm tốn của ông ta làm cảm động, lúc đi ra ngoài đều đang khen người thật thân thiện, không ra vẻ chút nào.
Đương nhiên ghen tỵ ước ao với sinh viên hoa văn học, biên kịch điện ảnh và truyền hình của đại học A lại càng nhiều hơn, có thể mỗi ngày ở khoảng cách gần được thầy Viên giảng giải kiến thức, thực sự quá là hạnh phúc...
Không hề hay biết đây chỉ là người ngoài muốn vào, người trong muốn ra.
Viên Ấn Hải thân là trưởng khoa, có phòng làm việc riêng của mình.
Sau giờ học, ông ta cầm giáo trình từ tòa nhà giảng dạy trở về, bèn hỏi sinh viên đang ngồi ở bàn: "Yêu cầu chỉnh sửa ở tập năm mà hôm qua tôi bảo trò làm đã hoàn thành chưa?"
"Sửa lại xong rồi ạ, thầy xem lại xem, nếu không hài lòng em lại sửa lại..."
Người ngồi ở bàn làm việc lên tiếng đáp lời ông ta là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, để mặt mộc, quần áo trên người đã cũ, giặt đến bạc màu, đôi mắt dưới gọng kính thâm quầng.
Viên Ấn Hải bảo cô gửi văn bản qua hòm thư của ông ta, mắt không buồn nhấc nói: "Chờ tôi xem xong trò hãy về, giờ tôi phải tìm một phần văn kiện trước đã."
Cô bé kia đầu tiên là cẩn thận từng li từng tí gật đầu, lặng lặng ngồi chờ một bên hồi lâu mới lấy dũng khí mở miệng: "Vậy thầy Viên, học bổng kỳ này em có thể nhận được không..."
Viên Ấn Hải vẫn dáng dấp hiền lành cũ, đẩy mắt kính: "Thành tích môn chuyên ngành của trò tốt như vậy, ngộ tính lại cao, học bổng không cho trò thì cho ai."
...
Bên kia, bữa tối của Phương Duy và Cố Dữ Châu sắp kết thúc mới nhận được văn kiện Viên Ấn Hải gửi đến.
[Thầy: Sao đột nhiên lại muốn tìm cái này? Gần đây trò định viết kịch bản cùng loại à? (Văn bản.pdf)]
Viên Ấn Hải đúng là giáo viên hướng dẫn của Phương Duy.
Nhưng trong miệng Viên Ấn Hải, không cần biết là thiên phú hay sự chăm chỉ khắc khổ thì Nguyễn Tụng đều vượt xa gã, từ hồi học đại học đã không ngừng nhắc đi nhắc lại.
Dẫn đến việc Phương Duy không thích nhắc đến Nguyễn Tụng trước mặt ông ta, chỉ mơ hồ nói cho qua.
[Phương Duy: Trong giới gần đây có IP về vụ án giết người liên hoàn rất hot kia tìm em, đúng lúc em nhớ đến muốn tham khảo lại một chút ý kiến sửa chữa của thầy, xem có ý tưởng mới nào không, nhe răng.jpg]
[Thầy: Hóa ra là tìm tới trò. Không tồi, cố gắng nỗ lực, chờ trò có thành tích, thầy cũng mừng cho trò.]
Cố Dữ Châu "Trong lúc vô tình" liếc được đoạn này, cười cười: "Đây là thầy Viên, Viên Ấn Hải sao? Anh tốt nghiệp lâu như vậy rồi, mà quan hệ với thầy giáo vẫn tốt thật đấy."
Phương Duy nói đến chuyện này thì rất lấy làm kiêu ngạo: "Thầy chắc chắn không giữ liên lạc với từng học sinh một, có thể là do thấy phong cách làm việc của tôi tương đối hợp ý thầy."
Cố Dữ Châu lẳng lặng nhìn gã khoe mẽ, mèo khen mèo dài đuôi: "Cho nên phần văn kiện này chính là chứng cứ Nguyễn Tụng sao chép?"
"Đúng vậy, ý kiến sửa đổi trong phần văn kiện này đều có lưu lại mốc thời gian."
Phương Duy nói chắc nịch: "Lúc đó kịch bản tôi viết ra dưới sự hướng dẫn của thầy không hiểu sao lại bị Nguyễn Tụng nhìn trộm được, cậu ta viết một phần tương tự gửi đi tham gia liên hoan phim để tranh giải. May mà ngay trước ngày báo danh kết thúc bị thầy phát hiện ra, cưỡng chế cậu ta hủy bỏ tư cách dự thi, không làm lớn chuyện, nếu không thanh danh đại học A bọn tôi xem như hủy hết trên tay cậu ta."
Cố Dữ Châu giả vờ suy tư: "Kịch bản tốt nghiệp nghiên cứu sinh của các anh năm ấy... Chính là bộ 'Thượng Y" mà anh nhận thưởng kia à?"
Phương Duy giả vờ không biểu hiện ra, nhưng trong mắt đã toát lên vẻ kiêu ngạo: "Đúng vậy, tôi cũng là nhờ kịch bản này mà một trận thành danh, cho nên vẫn luôn vô cùng biết ơn thầy Viên."
Cố Dữ Châu nghe xong chuyện, thấu hiểu nói: "Việc này liên quan rất lớn, có thể phiền anh gửi phần văn kiện kia sang cho tôi không, trở về tôi để trợ lý đi xác minh một chút? Một khi xác nhận việc này là thật, bên chúng tôi sẽ lập tức hủy bỏ tư cách tham gia hạng mục của Nguyễn Tụng."
Phương Duy nghe vậy thì tin tưởng không chút nghi ngờ, gật đầu, đúng lúc gã cũng muốn thêm Wechat của Cố Dữ Châu: "Vậy tôi kết bạn ngài, gửi văn kiện qua!"
Nhưng trợ lý Lý đúng lúc đi từ ngoài vào, thế chỗ của Cố Dữ Châu: "Không cần làm phiền, để tôi kết bạn với ngài, ngài trực tiếp gửi văn kiện qua cho tôi là được."
Cố Dữ Châu lấy được đồ mình cần, khách sáo gật đầu chào những khách mời khác có mặt trong phòng rồi nhấc chân rời đi.
Trợ lý Lý nhận được văn kiện xong, theo sát phía sau.
Toàn bộ quá trình từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, Phương Duy hoàn toàn không phát hiện ra bản thân đã bán sạch cả quần lót của giáo viên hướng dẫn nhà mình, còn ôm mộng đá Nguyễn Tụng đã khỏi dự án này.
...
Thể lực của Nguyễn Tụng kém, nhưng cũng không khoa trương như mọi người nghĩ.
Chỉ là anh có hơi trắng, toàn thân mồ hôi mồ kê nhễ nhại, da dẻ y như trứng gà mới bóc, vừa mềm vừa trơn, trắng đến mức đứng dưới ánh mặt trời mà muốn phát quang.
Chờ anh nằm nhoài trên lưng Nhậm Khâm Minh nghỉ ngơi một hồi, nhịp thở mới bình thường trở lại, có thể tự đứng xuống leo đôi ba bậc thang.
Bọn họ từ nhà gỗ ở lưng chừng dốc leo bộ đến tận bây giờ là tròn ba tiếng đồng hồ, đường rất dễ đi, chính là leo núi bình thường, không có gì cần đặc biệt chú ý.
Nhưng ngay khi ba người hạ thấp cảnh giác, bậc thang quanh co dẫn lên đỉnh núi dưới chân đột nhiên bị cắt ngang, mặt đường rộng rãi sau một khúc cua đột nhiên hẹp lại, đá cuội dưới chân nhanh chóng trượt xuống lăn theo sườn dốc, rơi vào vực sâu vô tận.
Đoạn đường tiếp theo họ đi, từng bước từng bước đều kề sát vách đá.
Tuy hàng rào bảo hộ làm rất chắc chắn, nhưng tấm kính dày dưới chân hoàn toàn trong suốt, cúi đầu xuống chính là vách núi cheo leo, mạo hiểm vô cùng.
Khán giả ở khu bình luận trôi còn đang khiếp sợ, hoàn toàn không hiểu cầu kính này mọc ra lúc nào.
[Chủ yếu là vừa nhìn đã biết chưa có ai đi lên đây, thủy tinh trong ve trong vắt thế kia...]
[Đúng đó, trước kia tôi đi du lịch có leo cầu kính chơi, thực ra thủy tinh đã bị mài mòn đến loang loang lổ lổ, hoàn toàn không đáng sợ.]
[Đậu xanh rau má, sao camera man đột nhiên đi quay vách đá vậy! Một chút cảnh báo trước cũng không có, tui nhìn qua màn hình mà chân cũng mềm nhũn luôn rồi!]
[Này rốt cuộc là đen đủi cỡ nào chứ, rút trúng ngay con đường này...]
Cũng may là Nguyễn Tụng không có chứng sợ độ cao, đồng thời trong ấn tượng của anh, Nhậm Khâm Minh cũng...
"Hai người làm cái gì thế?"
Nguyễn Tụng làm sao cũng không nghĩ được, một "Bệnh nhân" như mình quay đầu lại, thế mà lại thấy hai còn người lành lặn khỏe mạnh kia, không biết từ bao giờ đã lùi thật xa khỏi khu vực cầu kính.
Một người hai người cao to cường tráng giả vờ bình tĩnh, đứng áp sát lưng vào vách núi đá bên trái.
Nguyễn Tụng hoang mang, tự mình đi lên cầu kính nhìn xuống, không chút sợ hãi quay đầu hỏi Nhậm Khâm Minh: "Vạn Thanh Nguyệt thì thôi bỏ qua, Nhậm Khâm Minh cậu đang làm cái gì thế, không phải cậu không sợ độ cao à?"
Nhậm Khâm Minh đường đường là Diêm vương mặt lạnh trong giới, đương nhiên là không có chứng sợ độ cao rồi, nhưng...
"Em thấy độ cao này đã không còn liên quan gì đến việc có sợ hay không sợ nữa rồi." Nhậm Khâm Minh hiếm khi mượn được cớ cho mình.
Hắn vừa rồi đứng ở phía trước, chỉ lơ đãng nhìn thoáng xuống bên dưới một cái, bên dưới mây mù mờ mịt, vách múi sâu không thấy đáy, trong mắt tất cả đều là một màu trắng xóa, bước chân nhất thời khựng lại.
Thậm chí không cần đại não chỉ huy, chờ hắn phản ứng lại, mình đã cùng Vạn Thanh Nguyệt lùi vào tận trong góc.
Vạn Thanh Nguyệt so với hắn thì trực tiếp hơn, mở miệng là nhận ngay mình mắc chứng sợ độ cao: "Chỉ cần độ cao vượt quá ba tầng, tôi đều thấy sợ..."
Nguyễn Tụng đầu đầy chấm hỏi: "Vậy ba người chúng ta, chỉ có mình tôi có thể đi qua thôi à?"
[Ha ha ha ha ha, bệnh nhân trong nháy mắt biến thành siêu nhân.]
[Cái này gọi là thiên đạo luân hồi nè, trời xanh không bỏ qua cho ai bao giờ, doge.jpg]
[Thầy Nguyễn: Được rồi, vậy để tôi là được.]
[Cả nhà ơi, nhìn em trai mặt mũi trắng bệch thế kia, tui thấy cậu ấy sợ thật đó, môi chẳng có tí màu máu nào nữa rồi.]
[Anh giai nhà Mị thì tốt hơn chỗ nào, nếu không phải mặt mũi không cho phép, chắc ảnh đặt mông ngồi luôn xuống đất rồi, hôn gió.jpg]
"Hai người đi trước đi, tôi cần yên lặng một chút, chuẩn bị tinh thần." Vạn Thanh Nguyệt gắng hết sức để giữ bản thân mình bình tĩnh.
Nhưng Nguyễn Tụng nhìn cậu ta như vậy thì biết có chuẩn bị gì nữa cũng là vô ích.
Nếu bây giờ anh không nghĩ được cách dẫn Vạn Thanh Nguyệt qua, Vạn Thanh nhất định là không qua được.
Không đi được, nhiệm vụ của họ sẽ thất bại, tiền sinh hoạt phí không được kết toán, tôm hùm đất, cừu nướng nguyên con họ cũng không được ăn, cho dù có men theo đường cũ quay về nhà gỗ thì cũng rơi vào cảnh không điện không nước.
Ekip chương trình một đường lừa gạt họ đến tận đây, "Dụng tâm lương khô" thể nào không cần nói cũng biết, đã không còn đường lui.
Nguyễn Tụng chỉ có thế lấy Nhậm Khâm Minh ra khai đao trước, đầu tiền túm lấy cún con nhà mình từng bước từng bước dịch đến gần cầu kính: "Cậu nếu thấy sợ thì che mắt lại đừng nhìn. Tự mình che mắt vẫn làm được đúng không?"
Này mà là một người tùy tiện nào khác hỏi, Nhậm Khâm Minh chắc chắn sẽ từ chối, nhưng nếu đối tượng là Nguyễn Tụng... Không được cũng phải được.
Mặt kính thủy tinh bên dưới mới toanh, thực sự quá trong, Nhậm Khâm Minh bước lên mà chân muốn nhũn ra, dùng hết 100% sức lực để nắm lấy tay Nguyễn Tụng, cuối cùng run rẩy liếc mắt nhìn xuống vực sâu vạn trượng bên dưới một cái, hạ quyết tâm, năm ngón tay siết chặt tay Nguyễn Tụng: "Anh dắt em cẩn thận nhé."
Nguyễn Tụng cũng không ngờ được, phản ứng của đối phương lại nghiêm trọng như vậy.
Nhìn thanh niên cao cần mét chín chau mày nhắm chặt hai mắt, hiếm khi lộ ra dáng vẻ sợ hãi, khóe miệng Nguyễn Tụng không hiểu sao chẳng nhịn được mà cong lên, anh kéo nốt tay kia của Nhậm Khâm Minh tới đặt lên cổ tay mình: "Không xa đâu, đi cùng tôi một chút là tới rồi."
Nhậm Khâm Minh ngoan ngoãn gật đầu.
Thực ra chỉ cần nhắm mắt lại không nhìn, tất cả cảm quan đều chuyển biến tốt hơn không ít, lý trí cũng có thể tự thuyết phục bản thân là sẽ không ngã xuống.
Nhưng Nguyễn Tụng thuận lợi đưa một người qua xong, lần thứ hai quay lại đón người sẽ không dễ như vậy.
Vạn Thanh Nguyệt vừa cãi nhau với anh dứt miệng xong, giờ lại nói cậu ta tin tưởng Nguyễn Tụng, giao bản thân cho anh, thực sự không khác gì nằm mơ giữa ban ngày, suy nghĩ viển vông.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời cũng dần tối lại.
Nếu bọn họ không lên được đỉnh núi tước khi tia nắng cuối cùng trong ngày tắt, ban đêm sẽ không thể nhìn thấy đường nữa.
Nhưng Nguyễn Tụng nói hết nước hết cái, nói cả tốt cả xấu rồi, Vạn Thanh Nguyệt vẫn không thể khắc phục chướng ngại tâm lý của mình.
Ngay lúc khu bình trôi cho là tiến độ sẽ bị kẹt ở đây không thể xê dịch được nữa, Nguyễn Tụng đột nhiên ngồi xuống sàn cầu kính, nâng cằm bình tĩnh nhìn Vạn Thanh Nguyệt một hồi rồi nói: "Nếu Nhậm Khâm Minh dẫn cậu đi, cậu có chịu đi không?"
[???]
[Anh nhà Mị dẫn kiểu gì được?]
Vạn Thanh Nguyệt cũng choáng váng: "Anh Khâm Minh vất vả lắm mới đi qua được, sao có khả năng quay ngược trở lại dẫn tôi chứ."
"Tôi nói được là được."
Từ vẻ mặt Vạn Thanh Nguyệt, Nguyễn Tụng đã biết được thái độ của cậu ta, anh phủi phủi bụi đất vô hình ở mông, đứng dậy khỏi mặt kính nói: "Chờ đó, tôi dẫn cậu ta về đây cho cậu."
Khu bình luận đồng loạt [?????]
Không đến hai giây, mọi người đã thấy Nguyễn Tụng thực sự nắm tay Nhậm Khâm Minh, giống như dắt "Người mù" mà đưa đối phương về lại chỗ cũ.
Nguyễn Tụng đi ở phía trước, giống như đang đi dạo trên cầu kính, thỉnh thoảng còn có thể cúi đầu nhìn cảnh vật vô tận dưới chân.
Mà Nhậm Khâm Minh bị anh dắt phía sau thì theo sát vô điều kiện, bước từng bước một, Nguyễn Tụng dẫn hắn đi đâu, hắn sẽ đi tới đó, có kinh nghiệm lần đầu tiên, hắn đã không còn thấy lạ lẫm sợ sệt nữa.
Chẳng trách khán giả khu bình luận gặm mãi không thấy ngán.
[Lại một bức danh họa thế kỷ "Nữ vương và cún con của anh ấy" nữa.]
[Nhậm Khâm Minh thực sự là hết thuốc chữa rồi, phỏng chừng chỉ cần đối tượng là Nguyễn Tụng, có bảo hắn đi làm gì cũng được, lắc đầu.jpg]
[Mà có dắt ảnh quay về cũng vô dụng thôi, anh nhà Mị còn không dám mở mắt ra nhìn, không thấy đường thì làm sao dắt em trai cùng đi được?]
Trong lòng Vạn Thanh Nguyệt lúc đó cũng nghĩ y như vậy.
Nhưng Nguyễn Tụng không chút ngần nhại nào, cầm tay Nhậm Khâm Minh, tự Mình đặt vào trong tay Vạn Thanh Nguyệt: "Tôi dắt Nhậm Khâm Minh, Nhậm Khâm Minh dắt cậu, cậu chỉ cần tin Nhậm Khâm Minh, không cần tin tôi, ok?"
Vạn Thanh Nguyệt trực tiếp bị cái kế hoạch này làm cho hoang mang: "Tôi thì không thành vấn đề, nhưng tôi không biết anh Khâm Minh..."
"Cậu ta cũng không thành vấn đề." Nguyễn Tụng căn bản không cần hỏi ý kiến Nhậm Khâm Minh, cưỡng chế đưa tay hắn qua, "Tự hai người nhắm mắt lại, tôi bây giờ thấy có hơi đói bụng rồi, muốn nhanh chóng đi lên ăn cơm."
...
Nhóm Tần Tư Gia và Lương Nghệ đi hai đường khác đến trước chờ người, cuối cùng cũng thấy ba người xuất hiện trên đỉnh núi, mới đầu chỉ thấy mỗi Vạn Thanh Nguyệt.
Đứa nhỏ cũng không biết bị làm sao, trông rất tức giận.
Trịnh Thanh chủ động hỏi chuyện mới biết, hóa ra sau khi Vạn Thanh Nguyệt đi qua cầu kính xong, trong lòng cảm kích Nguyễn Tụng được một hồi thì lại bắt đầu cáu kỉnh.
Nguyên nhân là trên đường đi, ba người họ cuối cùng cũng đến được chòi nghỉ có cất 200 tệ sinh hoạt phí.
Nhậm Khâm Minh giống như hiến vật quý, từ trong ba lô lấy ra từng món từng món mà hắn đã chuẩn bị tỉ mỉ cho Nguyễn Tụng.
Kết quả, Nguyễn Tụng không chỉ không cảm thấy vui vẻ, còn chọn ba lựa bốn, nói ngày nào Nhậm Khâm Minh cũng lăn lộn mấy thứ đồ vô dụng này, tự nhiên phải vác nặng mà chẳng được ích gì.
Đối với chuyện Nguyễn Tụng không tự mang đồ của mình mà cả đường đều ném cho Nhậm Khâm Minh cầm này, vốn Vạn Thanh Nguyệt đã sớm thấy bất mãn.
Giờ lại nghe Nguyễn Tụng quở trách như vậy, cơn tức trong người nhất thời lại bùng lên.
Quả nhiên, cái gì mà Nguyễn Tụng là người tốt trước đó, toàn là ảo giác của cậu ta.
Đây chính là người vì một bữa cơm tối, có thể tùy ý "Cống hiến" cơ thể của bạn trai mình.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu lúc đó người đi được qua cầu kính là cậu ta, vậy cho dù có chết đói, cậu ta cũng không giao tay của Nhậm Khâm Minh vào tay bất cứ một người nào hết!
Mà càng rõ ràng chính là, Nguyễn Tụng cũng không hi vọng thằng nhỏ này thích anh tí ti nào.
Chỉ cần hoàn thành được nhiệm vụ, không ảnh hưởng đến tiến độ của chương trình, thái độ yêu ghét của Nguyễn Tụng rất rõ ràng, anh hoàn toàn không hề có dấu hiệu muốn xoa dịu mối quan hệ.
Chờ đến khi cả bảy người tập hợp đầy đủ trên đỉnh núi, họ không chỉ chụp ảnh tập thể mà còn bắt kịp cảnh mặt trời lặn.
Ánh hoàng hôn mờ ảo rải khắp mặt đất, giống như những bông hoa không tên được dát vàng nở rộ khắp mọi nơi.
Nhậm Khâm Minh chỉ dám nhân lúc đèn flash máy ảnh chớp lên trong nháy mắt, đưa tay thân mật ôm choàng qua eo Nguyễn Tụng, sau khi chụp ảnh xong thì chân không chạm đất, vội vàng rời đi.
Kể cả lúc ăn cơm cũng vậy.
Nhậm Khâm Minh chỉ có thể thừa dịp Nguyễn Tụng không phản ứng lại, may mắn gắp được cho anh mấy miếng thịt cừu nướng.
Một khi Nguyễn Tụng phản ứng lại, trả đồ hay đổi đồ về đã là rất nhẹ nhàng, rất có thể anh sẽ đặt cạch bát xuống bàn, nói không muốn ăn nữa, tính tình tùy hứng thành quen.
Tất cả những thứ này Vạn Thanh Nguyệt nhìn trong mắt, tích trong lòng.
Ai mà muốn người mình thích, đào tim đào phổi cho người ta, lại bị người ta coi nhẹ tùy tiện chà đạp chứ.
Đại khái là trong lòng có chuyện, lúc ăn cơm chiều, Vạn Thanh Nguyệt không chỉ uống cùng mọi người mà còn tự rót tự uống một mình.
Chờ đến khi bữa cơm kết thúc, mặt cậu ta đã đỏ ửng, là người đầu tiên đề nghị đốt lửa trại nói chuyện xuyên đêm.
Vừa vặn lúc đó sắc trời đã tối đen.
Mọi người ngồi một vòng quanh đống lửa trại, hoặc ít hoặc nhiều đều lộ chút men say, lửa cháy lớn làm củi khô nổ thành tiếng tách tách, ánh sáng màu vỏ quýt ấm áp nhảy nhót trên khuôn mặt nhóm trai xinh gái đẹp.
Quay phim cực khổ một ngày, cuối cùng cũng trở về nhịp điệu nhẹ nhàng của một bộ phim thần tượng.
Vạn Thanh Nguyệt thân là thành viên nhỏ tuổi nhất có mặt, đối với quy tắc trò chơi cũng là người quen thuộc nhất, lên tiếng: "Chơi bài đi, thật lòng hay mạo hiểm, rút được K có thể tủy ý chỉ định người có mặt ở đây làm cái gì, hoặc trả lời câu hỏi, sau đó vòng kế tiếp sẽ bắt đầu từ người bị chỉ định, cứ lần lượt như vậy."
Đây gần như là trực tiếp thông báo chuyện hay sắp bắt đầu, để mọi người chuẩn bị tinh thần có thù báo thù, có oán báo oán.
Vạn Thanh Nguyệt mở bài rất thuận lợi, lần đầu tiên đã rút được quân K.
Tất cả mọi người đều biết cậu ta muốn chỉ ai, đúng như mong đợi của đám đông, ngón tay cậu ta chỉ về phía Nguyễn Tụng.
Câu hỏi đầu tiên đã không tiếng động châm ngòi khói thuốc súng ở hiện trường, hai mắt Vạn Thanh Nguyệt sáng quắc nói: "Nếu tôi nói muốn đào góc tường anh Khâm Minh, anh Tụng sẽ làm thế nào?"
Dứt lời, bầu không khí lặng như tờ.
Không ai nghĩ đứa nhỏ này sẽ hỏi người ta một câu trắng trợn như vậy.
[Kinh, yêm còn tưởng em trai đã từ bỏ rồi chứ...]
[Tui cũng vậy, đây là bị cái gì kích thích thế???]
[Nhưng có sao nói vậy, Mị cũng muốn biết đáp án của thầy Nguyễn, Mị vẫn cảm thấy ảnh đối với anh trai nhà Mị có hơi tùy ý, cún con ôm chân.jpg]
Câu hỏi của Vạn Thanh Nguyệt vừa ra, áp lực lập tức chuyển đến trên người Nguyễn Tụng.
Dưới anh mắt chăm chú của vô số người, ngọn lửa trại bập bùng, chiếu lên gò má trắng nõn của Nguyễn Tụng, không thấy rõ sắc mặt anh, càng không thể nhìn thấu tâm trạng anh lúc này.
Nhậm Khâm Minh cầm ly rượu Whisky trong tay, ngồi ở vị trí cách Nguyễn Tụng gần nhất.
Hắn phải thừa nhận, giờ phút này, người căng thẳng chờ đáp án không chỉ có Vạn Thanh Nguyệt và mọi người, mà còn có chính hắn nữa.
Hắn vẫn không có cách nào tự thuyết phục bản thân, ngừng ôm ấp ảo tưởng với Nguyễn Tụng...
Mà sự thực dường như luôn là Nguyễn Tụng đã biến trở về tảng đá lạnh lùng cứng rắn trước kia, chỉ có hắn là vẫn nhớ mãi không quên.
"Có thể làm gì được, đàn ông nhiều người vậy, nếu cậu muốn thì nhường cho cậu là được." Lúc nói ra câu này, trông Nguyễn Tụng khá thoải mái, giọng điệu như cười như không kia ngay cả Nhậm Khâm Minh cũng không phân biệt được thật giả, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh nguội lạnh mất mát.
Biết rõ kết quả sẽ như vậy, nhưng vẫn không nhịn được hết lần này đến lần khác ấp ủ hy vọng...
Thậm chí lần này khu bình luận cũng cảm thấy có hơi quá.
[Ôi này, đừng đi mà thầy Nguyễn 15551.]
[Anh trai đã làm hết khả năng của mình rồi, thầy Nguyễn cũng không cần phải lạnh lùng thế chứ, thỉnh thoảng lãng mạn một chút cũng được mà, gạt lệ mà lòng chua xót.jpg]
Có men rượu thúc đẩy, trải qua một ngày tâm trạng lên xuống trập trùng, trong mắt Vạn Thanh Nguyệt lần nữa hiện lên vẻ bướng bỉnh: "Tôi nói nghiêm túc đó, tối thật sự sẽ cướp lấy anh ấy."
Nhưng Nguyễn Tụng giống như đã say, nghe hiểu ý cậu ta rồi lại như không hiểu, vẫn rũ mắt như trước, hờ hững lắc lắc ly rượu: "Em trai, rốt cuộc cậu đang chờ mong câu trả lời gì từ tôi? Đây coi như câu hỏi thứ hai của cậu rồi, tôi có thể không cần trả lời, giờ đến lượt tôi hỏi cậu."
Tửu lượng của Nguyễn Tụng vốn không phải quá tốt.
Lần này ekip chương trình lại chuyên chọn rượu ngoại, anh vừa rồi chỉ hơi mất tập trung chút đã uống vào bụng không ít, viền mắt vẫn luôn hồng hồng, đôi mắt phượng nhiễm men say, lướt qua lửa trại nhìn sang: "Cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy bản thân có sức nặng, nhất định sẽ khiến tôi phải để tâm?"
"Chỉ bằng việc tôi cảm thấy anh hoàn toàn không thật lòng thích anh Khâm Minh."
Vạn Thanh Nguyệt nhanh chóng đáp xong, nhưng câu hỏi tiếp theo của cậu ta không phải tiếp tục đối đầu với Nguyễn Tụng như mọi người suy đoán, mà quay sang Nhậm Khâm Minh, hỏi: "Anh Khâm Minh, anh có dám bảo anh Tụng, ngay ở đây, ngay lúc này nói yêu anh trước mặt tất cả mọi người không?"
Nếu mấy câu hỏi trước đó chỉ thoang thoảng mùi thuốc súng, vậy bây giờ thực sự là bắn súng xuống mặt hồ đang yên ả.
Bầu không khí trực tiếp đông đặc lại.
Mọi người hoàn toàn không phản ứng lại được, Vạn Thanh Nguyệt thế mà lại chơi lớn như vậy, nghiêm túc như vậy.
Mà đáp án của vấn đề này, còn gần như tỏ rõ...
Nhậm Khâm Minh cầm ly rượu, ngồi cạnh Nguyễn Tụng như bị trúng thuật định thân, không biết được trong lòng đang nghĩ gì.
Thực ra hắn có thể kiên trì nói dám, Nguyễn Tụng xuất phát từ tinh thần nghề nghiệp nhất định cũng sẽ phối hợp.
Nhưng một giây đó, Nhậm Khâm Minh không dám nghĩ, đôi mắt nhìn lửa trại vẫn cụp xuống như trước, tiếp nhận màn lăng trì trong im lặng này.
Vạn Thanh Nguyệt cảm thấy mình là người chiến thắng.
Khu bình luận cũng cảm thấy cậu ta thắng, còn thấy có hơi chút thất vọng với Nhậm Khâm Minh.
Bởi vì từ lúc lửa trại đốt lên cho đến nửa sau, hắn đều không nói lời nào, cứ như vậy một chén lại một chén, tự rót rồi tự uống, cuối cùng thậm chí còn rời đi giữa chừng, quay về lều của mình.
Trái lại Nguyễn Tụng lại không tim không phổi, chơi với mọi người rất vui vẻ, lúc tan cuộc còn cùng Tần Tư Gia kề vai sát cánh, bước đi cũng hơi lảo đảo.
Trịnh Thanh tuy nói cũng uống không ít, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể kéo Tần Tư Gia về.
Vạn Thanh Nguyệt thì lại cùng Phương Kỳ Kỳ chia hai bên trái phải, sớm ghé đầu lên vai Lương Nghệ ngủ say như chết.
Là người duy nhất còn coi như tỉnh táo, Lương Nghệ lại lần nữa hết làm cha lại đến làm mẹ, sắp xếp cho Vạn Thanh Nguyệt và Phương Kỳ Kỳ, cuối cùng đưa Nguyễn Tụng trở về lều cho Nhậm Khâm Minh, dặn: "Mọi người hôm nay uống hơi quá chén, buổi tối anh xem rồi làm."
Nhậm Khâm Minh đón Nguyễn Tụng từ tay y, nhẹ nhàng đặt anh vào túi ngủ, vốn tưởng Nguyễn Tụng đã ngủ rồi.
Không ngờ chờ hắn giặt khăn mặt xong định quay lại lau rửa cho anh thì lại đối mặt với đôi mắt phượng sáng lấp lánh của Nguyễn Tụng, anh cứ nhìn hắn như vậy, nói: "Vạn Thanh Nguyệt hỏi cậu, cậu không nói lời nào là có ý gì?"
"Tối qua ngủ còn dám hôn trộm, thế nào hôm nay lại không dám là có ý gì?"
Hai câu hỏi liên tiếp.
Câu đầu tiên, Nhậm Khâm Minh có thể không nghe ra Nguyễn Tụng đang không vui, vậy câu thứ hai đại biểu cho cái gì, hắn không thể không hiểu.
Trong căn lều kín bưng chật hẹp.
Nhậm Khâm Minh từng chút một cúi người, tiến lại gần Nguyễn Tụng, giọng nói căng thẳng giống như nhóc con vắt mũi chưa sạch lần đầu bóc tem: "... Thật sự có thể sao?"
Nguyễn Tụng chê hắn phiền, lôi cổ áo hắn xong lại cởi áo sơ mi trên người hắn ra, nâng mí mắt nói: "Cậu nên cầu nguyện vừa rồi tôi xuống nhiều như vậy, sáng sớm mai có thể không nhớ gì đi."
Về phần đoạn thời gian "Không nhớ được" đó bọn họ đã làm gì, toàn bộ không đáng tin.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Khán giả khu bình luận: Là bọn Mị không xứng, thầy Nguyễn tốt thế nào bọn Mị thực sự không có cơ hội được biết 15551.