*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

05/06/2023

Edit: Nhật Nhật

...

Chương 20

Làn gió ấm thổi qua khung cảnh núi rừng đẹp như tranh trong ống kính máy quay, thổi đi ráng mây ở chân trời, ánh nắng chiều dần dần lộ ra.

Nguyễn Tụng là người cuối cùng ra khỏi nhà gỗ, bên ngoài mọi người đang vội vàng, hoặc bôi kem chống hoặc xịt kem chống nắng, không bỏ qua bất cứ một vùng da nào lộ ra bên ngoài.

Khu bình luận đều đang điên cuồng thảo luận về các nhãn hiệu mà ngôi sao sử dụng, giao lưu kinh nghiệm dưỡng da với nhau.

Nhậm Khâm Minh vừa thấy anh xuất hiện, việc đầu tiên làm chính là lấy mũ trên đầu mình đưa qua, nghiêm túc cầm tay anh, bôi kem chống nắng lên: "Trời đột nhiên nắng to, đi lâu rất dễ bị cháy nắng."

Nguyễn Tụng xưa nay chưa bao giờ bôi mấy thứ này cho bản thân, đây vẫn luôn là nhiệm vụ của Nhậm Khâm Minh.

⸺⸺ Bàn luận về việc chăm chút cho bản thân, trước khi ra mắt làm ngôi sao thì người này cũng đã bỏ xa anh mấy con phố.

Nguyễn Tụng ngửa mặt nhìn ánh nắng chói chang trên trời, hai mắt díp lại không mở ra được, đành mặc kệ đối phương bôi bôi chát chát cho mình, bôi xong tay lại đến mặt với cổ, bôi xong cổ với mặt lại đến mắt cá chân lộ ra dưới gấu quần.

Hai người, một người làm, một người âm thầm lười biếng, phối hợp vô cùng hoàn mỹ, vừa nhìn đã biết là đã trải qua "Ngàn lần tôi luyện".

[Xem ra bình thường anh nhà Mị không ít lần bận tâm vì thầy Nguyễn, doge.jpg]

[Tui nói thật chứ, nhìn Nhậm Khâm Minh bôi kem chống nắng mà tui vừa thấy sướng lại vừa thấy đau lòng, nhãn hiệu này một tuýp nhỏ thế kia thôi cũng đắt muốn chết, ảnh tự bôi cho mình cũng không dám lấy nhiều như thế, nhe răng.jpg]

[Chỉ thiếu nước chưa dốc hết cả tuýp lên người thầy Nguyễn thôi, này là sợ thầy Nguyễn cháy nắng đến mức nào chứ, mắt long lanh.jpg]

[Em trai Vạn Thanh Nguyệt thiệt là đáng thương, chỉ có thể cay đắng đứng bên cạnh mà xem, lau nước mắt.jpg]

[Thật ra em trai nhỏ rất tốt bụng á, ban nãy cậu ấy vào phòng tìm người, thấy Nhậm Khâm Minh và Nguyễn Tụng nằm trên giường, không chỉ không lên tiếng, còn dẫn Tần Tư Gia đi, để không quấy rầy đến thế giới hai người của đôi vợ chồng son kia.]

[Đúng, cậu em trai này không tệ, có thể chơi được.]

Tần Tư Gia không biết vừa rồi tại sao Vạn Thanh Nguyệt lại đột nhiên nhỏ giọng thì thầm, nhưng khán giả có góc nhìn thượng đế thì biết.

Còn cái gì khiến người ta thương tiếc hơn so với người xui xẻo nhưng lại có thái độ đúng mực, biết tiến biết lùi chứ? Không có.

...

Từ nhà gỗ lên đỉnh núi có ba con đường.

Theo như ekip chương trình giới thiệu, thì độ khó khi đi của ba con đường này không khác nhau là mấy, bọn họ tùy ý rút thăm quyết định là được.

Chỉ là bảy người chia thành ba nhóm, phân Vạn Thanh Nguyệt vào nhóm nào mới là vấn đề chính.

Cũng không biết là Vạn Thanh Nguyệt hôm nay ở chung tinh thần bị đả kích, hay là nhìn thấy hai người kia cùng nhau nằm trên giường, tư tưởng được giác ngộ, mà đột nhiên không thấy chủ động lượn lờ trước mặt Nhậm Khâm Minh, trái lại nói muốn rút thăm.

Cậu ta cầm bút đánh dấu lên một tờ thăm: "Ai rút trúng tờ này thì người đó đi cùng tôi."

Mọi người nhìn nhau, Nhậm Khâm Minh là người đầu tiên rút lui, nhường cơ hội rút thăm cho Nguyễn Tụng, vừa tránh hiềm nghi vừa để chứng tỏ sự trong sạch của bản thân.

Ba người rút thăm đã được chọn ra, phiếu rút thăm đựng trong ống trúc được xáo đều.

Nửa phút sau, bốn khách mời cùng nhau chào tạm biệt với Vạn Thanh Nguyệt, Vạn Thanh Nguyệt đeo ba lô trên lưng, chấp nhận số phận đi theo phía sau Nhậm Khâm Minh và Nguyễn Tụng.

Ngắn ngủi có nửa ngày, trên mặt đứa nhỏ đã không còn tìm ra được chút hưng phấn và vui sướng nào lúc trước.

[Chậc, xác suất 1/3, đúng là xui xẻo mà.]

[Thím đây thực sự thấy thương cảm vô cùng, tuy xem Nhậm Khâm Minh và thầy Nguyễn show ân ái rất sướng, nhưng cách qua màn hình là đủ rồi, để Mị đi theo ở khoảng cách gần như vậy suốt một đường thì có khác gì cái bóng đèn điện công suất lớn đâu, Mị thực sự không chịu được, quỳ xuống.jpg]

[Cho nên em trai biết khó mà lui rồi sao? Cảm giác như thầy Nguyễn vừa lấy trúng lá thăm đó là đứa nhỏ đã hoàn toàn tuyệt vọng.]

[Có sao nói vậy, không hiểu sao yêm thấy anh trai nhà yêm còn tuyệt vọng hơn ý, vất vả ngóng trông mãi mới có cơ hội đi một mình với vợ, thế mà loáng cái đã không còn, doge.jpg]

[A... Lẽ nào chỉ có mình tui thấy thầy Nguyễn mặc quần áo kiểu này rất đẹp hả, đội mũ lên nhìn đẹp trai quá ta.]

Đường lên núi, đường nào cũng đã được tu sửa làm bậc thang, Nguyễn Tụng đi đầu tiên, Vạn Thanh Nguyệt ở giữa, Nhậm Khâm Minh khá là ga lăng, đi ở cuối cùng.

Nguyễn Tụng không mang đồ thể thao chuyện dụng mà đều là đồ mỏng mát, anh mặc quần bò xanh mài rách giặt nhiều đã hơi bạc màu cùng áo phông đơn giản giống mọi khi.

Chỉ có điều áo phông anh mặc cũng là kiểu phông rách, chỗ eo và ống tay áo đều có vết cắt, từ chỗ rách có thể nhìn thấy áo lót ba lỗ trắng bên trong, chân đi giày skate, đầu đội mũ cao bồi màu trắng của Nhậm Khâm Minh, trông rất giống sinh viên mới tốt nghiệp đại học, hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác.

[Nhất là tỷ lệ dáng người, quá tuyệt vời, lau nước miếng.jpg]

[Đúng! Thầy Nguyễn mặc dù không cao như em trai và anh nhà, nhưng dáng người tỷ lệ bốn – sáu, thực sự quá chuẩn, chân siêu dài, toàn thân từ trên xuống dưới nhìn chỗ nào cũng vui tai vui mắt, tội nghiệp.jpg]

[Hình tượng mối tình đầu thời học sinh đã ăn vào trong gien của Mị rục rịch chuyển động rồi, hức hức hức, trước đây Mị thích nhất là kiểu này!!!]

Nhậm Khâm Minh cách qua Vạn Thanh Nguyệt nhìn trang phục của nguyễn Tụng, cũng nhớ lại chuyện hồi học cấp ba.

Khi đó hắn mới chuyển trường tới, là một học sinh lớp mười cái gì cũng không biết, theo phụ huynh và chủ nhiệm lớp đi vào sân trường.

Vô số học sinh đi lướt qua họ, đều sẽ chủ động chào hỏi chủ nhiệm lớp, nhân tiện nhìn mặt hắn rồi châu đầu ghé tai nhau thì thầm.

Chỉ có Nguyễn Tụng.

Vì ghét đồng phục học sinh quá xấu không chịu mặc bị chủ nhiệm lớp bắt được, hoàn toàn không giống một đại ca trường theo lẽ thường.

Chủ nhiệm lớp liếc một cái đã từ trong đám đông túm được người nào đó đang định đục nước béo cò ra, nói: "Nguyễn Tụng! Đồng phục học sinh của trò đâu!"

Nguyễn Tụng thoạt nhìn không giống như lần đầu tiên bị tóm vì tội không mặc đồng phục, anh cách qua hơn nửa cái hành lang, hoàn toàn không lo sợ: "Kiểu đồng phục thầy chọn xấu chết được! Em mặc một lần lúc kéo cờ đầu tuần thôi không được à! Làm sao mà bình thường cũng phải mặc chứ!"

Chủ nhiệm lớp giận dữ dựng cả râu ngay tại chỗ: "Hê, thằng nhóc con này, nghĩ không ai trị được trò phỏng?"

Nguyễn Tụng lần này không trả lời, trực tiếp quay đầu bỏ chạy.

Lúc đó anh cũng mặc áo phông trắng, quần bò rách, đi một đôi giày skate như thế này, thân hình mảnh khảnh luồn lách trong đám đông học sinh nhẹ như chim yến, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Nhậm Khâm Minh về Nguyễn Tụng.

Sau đó mỗi khi hồi tưởng lại, hắn đều cảm thấy có lẽ mình với Nguyễn Tụng là kiểu tiếng sét ái tình, bởi vì Nguyễn Tụng còn chưa nhìn thấy hắn, hắn đã bắt đầu thích anh rồi.

Ba người họ vừa mới leo núi một lúc, Vạn Thanh Nguyệt đã thấy lưng mình nóng ran.

[Đây là nghiệp ở đâu ra vậy, đáng thương cho em trai bị kẹp ở giữa, còn chẳng thà để hai người bọn họ trực tiếp dính lấy nhau cho rồi, lắc đầu.jpg]

[Ánh mắt nhìn chằm chằm của anh nhà Mị có phải hơi trắng trợn quá rồi không, kiểu chỉ hận không thể đâm xuyên lưng Vạn Thanh Nguyệt để nhìn thầy Nguyễn ấy...]

[Thím lầu trên mới tới hả, đừng có nói mò như vậy, nhìn vợ mình sao có thể gọi là trắng trợn, rõ ràng phải nói là quang minh chính đại, doge.jpg]

[Cuồng ngắm vợ thôi mà, lúc ở trong nhà mọi người vẫn chưa quen sao, anh da đen chấm hỏi.jpg x3]

...

Trong câu lạc bộ tư nhân cao cấp.

Nhà sản xuất dự án phim dẫn theo Cố Dữ Châu, giới thiệu với người đàn ông ngồi chờ trong phòng riêng đã lâu: "Thầy Phương, vị này là giám đốc Cố, là nhà đầu tư chính của IP chuyển thể vị giết người hàng loạt của chúng tôi. Vốn buổi liên hoan lần này, giám đốc Cố đã nói sẽ không tới, nhưng vừa nghe thầy Phương cũng có mặt, giám đốc Cố lập tức thay đổi ý định, ha ha ha, xem ra lần này chúng tôi chọn đúng biên kịch rồi, vẫn là tên của thầy có sức nặng."

Phương Duy mặc đồ tây, ngũ quan đoan chính, toàn thân toát lên khí chất của người thành đạt, chân đi giày da, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ của thương hiệu nổi tiếng, tóc vuốt keo gọn gàng, hoàn toàn khác biệt với hình tượng "Biên kịch" trong tưởng tượng của Cố Dữ Châu.

Đặc biệt là không giống với Nguyễn Tụng, lịch sự giơ tay ra với cậu ta: "Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, trước kia lúc giám đốc Cố còn ở nước ngoài, tôi cũng đã được nghe danh, 'Bình minh tuyết' là bộ phim mà tôi và bạn bè vô cùng yêu thích, ngài có thể từ trong vô số kịch bản tham gia liên hoan chọn lấy bộ phim này để đầu tư, ánh mắt phải nói là quá chuẩn, tuổi trẻ tài cao tuổi trẻ tài cao."

Nhà sản xuất dự án phim vừa nghe khen ngợi như vậy, lập tức hùa theo: "Ai bảo không phải chứ, lúc giám đốc Cố chọn đầu tư 'Bình minh tuyết' mới chỉ tầm hai mươi ba tuổi, giờ cũng chỉ mới hai lăm."

Cố Dữ Châu ngày nào cũng nghe mấy lời nịnh hót sáo rỗng này, lỗ tai cũng sắp mọc kén, trực tiếp bỏ qua đề tài này ngồi xuống nói: "Nói vào việc chính đi, hôm nay tôi tới đây là muốn nghe một chút suy nghĩ của chủ biên với phần mở đầu kịch bản kia."

Hôm qua cậu ta nghe trợ lý Lý báo cáo lại xong, tự mình suy ngẫm một phen, cuối cùng dứt khoát để trợ lý Lý xóa tên Nguyễn Nguyễn Tụng đi, đồng thời trực tiếp gửi ý tưởng về phần mở đầu cho Phương Duy.

Lấy địa vị trong giới biên kịch của Phương Duy, đài truyền hình hay bên sản xuất ít nhiều gì vẫn có thể bao dung một chút cho tính tình quái gở của gã, lúc thường thực ra không dễ mời.

Gã hôm nay đặc biệt đến buổi tiệc rượu này, cũng là vì phần mở đầu kia, vừa nhắc đến thì sự tán thưởng trong mắt hoàn toàn không che giấu được, cũng coi như lần thứ hai nịnh hót từ góc độ khác: "Từ năm vụ án xảy ra, tôi và mấy người bạn học cũ đã bắt đầu suy nghĩ, bản nháp ít cũng viết đến ba, bốn mươi cái, nhưng góc nhìn đều không tuyệt bằng bản ngài gửi cho tôi, thực sự là xấu hổ không bằng, quả nhiên là cao thủ trong nhân gian, không biết ngài có thể giới thiệu đối phương cho tôi được không, tôi thực sự hiếu kỳ, không biết là người nào nghĩ ra ý tưởng này."

Giới thiệu đối phương...

Khóe miệng Cố Dữ Châu khẽ nhếch: "Nếu như tôi không nhầm, người nghĩ ra phần mở đầu này, thầy Phương cũng có quen biết."

Phương Duy lại càng hứng thú: "Tôi có quen thật sao? Sao tôi lại không biết mình còn biết một người lợi hại như vậy chứ, ha ha ha."

Cố Dữ Châu bình tĩnh dựa người vào lưng ghế: "Đúng, tôi có xem qua sơ yếu lý lịch của đối phương, hai người đều tốt nghiệp đại học A, cùng một giáo viên hướng dẫn."

Phương Duy vẫn không phát hiện ra cái gì, nói chuyện say sưa: "Nếu là bạn học vậy thì tôi cũng có thể hiểu được, khoa biên kịch đại học A bọn tôi vẫn luôn là nơi ngọa hổ tàng long, chưa bao giờ thua kém những trường đại học khác, người này là đàn anh hay đàn em của tôi vậy?"

Cố Dữ Châu: "Cùng năm với anh."

Thái dương Phương Duy đột nhiên giật một cái, tất cả kích động đều tiêu tán: "... Cùng năm là có ý gì?"

Cố Dữ Châu dù bận vẫn ung dung nhìn gã: "Ý là người đó là bạn học cùng khóa với anh, hai người học cùng lớp."

...

Trong phòng phát sóng trực tiếp, camera đặc biệt quay đặc tả mấy cảnh ánh mặt trời như thiếu như đốt trên bầu trời, khán giả xem live đều bị chói mù mắt.

Một tiếng trước, lưng Nguyễn Tụng đã bị mồ hôi thấm ướt, bước chân đạp trên bậc thang càng lúc càng chậm. Nếu không phải đường núi nhỏ hẹp, tốt nhất chỉ nên đi hàng một, Vạn Thanh Nguyệt phía sau cũng không khỏi nghĩ muốn tiến lên dìu anh một chút.

"Anh bình thường không hay tập thể dục à?"

Vạn Thanh Nguyệt hỏi câu này, tuyệt đối trăm phần trăm là có ý tốt, chỉ là quan tâm đơn thuần thôi.

Nhưng chỉ cần hơi hơi so sánh hai người một chút, người thì nhẹ nhàng thoải mái, người thì ủ rũ bơ phờ, ý tứ thê thảm trong đó không cần nói đã nháy mắt lộ ra.

Nguyễn Tụng nói mà cổ họng khàn cả đi: "Nếu muốn tôi tập thể dụng thì chỉ có thể dựa vào Nhậm Khâm Minh."

Vạn Thanh Nguyệt lập tức tiếp một câu: "Cần anh Khâm Minh đốc thúc anh à?"

"Cậu ta thúc cái..."

Nguyễn Tụng nói được một nữa thì bỗng nhiên dừng chân lại hỏi: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi, thành niên chưa?"

Vạn Thanh Nguyệt thực sự là dở khóc dở cười: "Anh thực sự không lên mạng tra tên tôi lấy một lần nào à?"

Nguyễn Tụng chống đầu gối, đứng trên bậc thang cúi xuống lắc đầu với cậu ta.

Đừng nói tuổi tác, bây giờ đến cả việc Vạn Thanh Nguyệt cụ thể là làm cái gì anh còn không biết kia kìa.

"Thế là cậu đã thành niên chưa?"

Vạn Thanh Nguyệt: "Đương nhiên là rồi! Tôi đã hai mốt rồi đấy!"

"Mới có hai mốt." Nguyễn Tụng nhìn dáng vẻ thanh xuân phấn chấn của cậu ta từ trên xuống dưới rồi lắc đầu: "Vậy không lái xe với cậu, bò tiếp đi."

Vạn Thanh Nguyệt: "?"

Khu bình luận: [?]

Cho nên lẽ nào...

[Ý tứ chính là vận động nhờ cả vào chuyện kia đúng không? Ha ha ha ha ha!]

[Chắc thầy Nguyễn không đến từ núi Akina* đâu ha, doge.jpg]

*Núi Akina xuất hiện trong bộ truyện Initial D về đua xe lấy hình tượng từ núi Haruna, ở đây ý là Nguyễn Tụng là tay đua kỳ cựu ấy, mà lái xe thì ý chỉ chuyện 'Ấy ấy" đó. Tôi chú thích kỹ bên dưới nha.

[Nhỏ giọng nói, thực ta tui cũng vậy á, lượng vận động toàn bộ là nhờ cùng bạn trai kẽo kẹt trên giường, hihi.jpg]

[Thím lầu trên mặc quần vào nhanh đi, cạn lời thực sự, đừng có cho ekip chương trình có lý do để làm mờ chứ, thế thì hết cái để xem đấy, cười ẻ.]

Đứa nhỏ ghét nhất việc bị coi là trẻ con.

Vạn Thanh Nguyệt cảm thấy mình hai mươi mốt tuổi đã không còn nhỏ nữa rồi, bình thường đều không có ai túm lấy chuyện tuổi tác của cậu ta để nói, không hiểu sao đến lượt Nguyễn Tụng lại như có chút xem thường.

"Uống nước không?" Phía sau đột nhiên truyền đến giọng của người trong lòng.

Vạn Thanh Nguyệt âm thầm vui vẻ, đang muốn quay đầu trả lời thì Nguyễn Tụng đi phía trước đã lên tiếng: "Không uống."

Nhậm Khâm Minh: "Thế có muốn ăn gì không? Em có mang theo bánh mì với sô cô la."

"Không thấy ngon miệng, không ăn."

Nhậm Khâm Minh: "Em còn mang cả quạt cầm tay nữa, anh muốn dùng không?"

"Cầm mệt, không dùng."

Nhậm Khâm Minh lập tức: "Em cầm cho anh."

Nguyễn Tụng thấy phiền: "Leo núi mà sao cậu lắm chuyện thế?"

Lời này Nhậm Khâm Minh nghe thấy không có gì, khán giả khu bình luận nghe cũng thấy không sao, dù sao bắt đầu từ lúc lên chương trình này, ngày nào Nguyễn Tụng cũng cằn nhằn Nhậm Khâm Minh như vậy.

Nhưng Vạn Thanh Nguyệt thì không thế.

Cậu ta vẫn là lần đầu tiên thấy có người đẩy người quan tâm mình đi như vậy, đối tượng bị đẩy lại còn là Nhậm Khâm Minh, người cậu ta thích.

Đứa nhỏ nghe bọn họ vẫn còn tiếp tục, đột nhiên xù hết cả lông lên: "Anh Tụng, rốt cuộc anh có thích anh Khâm Minh không?"

Nguyễn Tụng leo núi vốn đã mệt, nhọc người mà lòng cũng oải.

Vạn Thanh Nguyệt lại còn muốn ở giữa chọc mấy vấn đề khiến anh thấy phiền, lửa giận giống như bị mặt trời thiêu đốt bốc lên ngùn ngụt, biết chính mình không cần thiết cùng đứa nhỏ tính toán, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được hỏi ngược lại: "Thích thì sao mà không thích thì sao?"

Anh còn phải báo cáo lại với người khác nữa à?

Vạn Thanh Nguyệt bình thường cũng là người tốt tính, nhưng bây giờ bị thái độ tùy tiện hờ hững của Nguyễn Tụng chọc tức, cậu ta đừng chân đứng trên bậc thang: "Nếu đã không thích thì đừng viện vào danh nghĩa người yêu để trắng trợn hưởng thụ sự quan tâm của người khác với mình! Anh không biết đau lòng, thì có người khác đau!"

Nguyễn Tụng cũng dừng bước không trèo lên nữa, bình tĩnh đứng trên bậc: "Vậy cậu nên hỏi ngược lại cậu ta một chút, 'Trắng trợn đối tốt với tôi', rốt cuộc ai là người hưởng thụ nhiều hơn."

Khu bình luận nhìn đến đây thì há hốc mồm.

[Ấy, tui chỉ đi vệ sinh có một nhịp, sao đã cãi nhau rồi, tui bỏ sót cái gì à!"

[Đậu, tôi không đi vệ sinh mà cũng không hiểu sao lại ầm ĩ lên đây...]

[Em trai đột nhiên chất vấn khiến tôi hoang mang quá.]

[Í... Cảm giác em trai cũng không phải có ý xấu, chỉ là hơi tích cực quá thôi, đúng là tuổi nhỏ có khác, chắc không hiểu được cách ở chung của thầy Nguyễn với anh trai nhà Mị.]

[Thực ra tôi cũng muốn nói từ sớm rồi, có phải Nguyễn Tụng đối xử với Nhậm Khâm Minh lạnh lùng hơi quá rồi không?]

[Lầu trên đừng có nhân cơ hội dẫn dắt dư luận, tính thầy Nguyễn không phải kiểu người thích treo mấy từ "Yêu thích" ngoài miệng, ấm lạnh thế nào người trong cuộc tự biết, chúng ta chỉ nhìn thấy bề nổi bên ngoài thôi, sao biết được sau lưng thầy Nguyễn đối xử với Nhậm Khâm Minh tốt hay không tốt, anh ấy và em trai đều không sai.]

[Đúng là cả hai người đều không sai, chỉ là quan điểm về tình yêu không giống nhau lắm, thành ra tranh cãi thôi, ầy.]

[Lẽ nào... Chỉ có yêm cảm thấy thầy Nguyễn không giống đang cãi nhau với em trai cho lắm à, thực ra nhìn từ khía cạnh khách có thể nói là thầy Nguyễn đang quan tâm anh nhà yêm đó?]

[Chuẩn, đúng là như vậy, thầy Nguyễn, nhất định là đang phản ứng mà như không phản ứng!!!]

[??? Tự nhiên YY được?]

Khu bình luận rẽ hướng, Nhậm Khâm Minh đương nhiên không thể không rẽ.

Nguyễn Tụng từ bấy đến giờ không có chút phản ứng nào với Vạn Thanh Nguyệt, muốn nói trong lòng hắn không chán nản chút nào thì chắc chắn là giả.

Nhưng bây giờ Nguyễn Tụng đột nhiên nổi giận, hắn quả thực vui muốn bay lên, lướt qua Vạn Thanh Nguyệt đẩy Nguyễn Tụng tiếp tục đi lên, miệng ngại nhưng lòng hân hoan nói: "Tức giận vì chuyện như vậy làm gì, anh còn đi được không, có muốn em cõng không?"

Nguyễn Tụng không chút khách khí đá một cái lên bắp chân hắn, ném lại đúng một chữ: "Biến."

Thực ra vừa rồi anh nói lại Vạn Thanh Nguyệt xong thì cũng thấy hối hận, không vì cái gì khác, chỉ vì cơn giận "Tỏ vẻ rụt rè" này, cứ như anh rất quan tâm Nhậm Khâm Minh vậy.

Mà đã rụt rè lộ ra thì lại không thu về được.

Nhậm Khâm Minh cam tâm tình nguyện tiếp tục dính lấy Nguyễn Tụng: "Không biến đâu, em cõng anh nhé?"

"Tôi không cụt tay cụt chân! Không cần cậu cõng, có biến ngay không hả?"

"Lấy tốc độ đi đường này của anh, chờ lên đến đỉnh núi thì tôm hùm đất với cừu nướng nguyên con đều nguội hết cả rồi. Không biến, em cõng anh lên."

Nguyễn Tụng nhấc chân muốn đá thêm cái nữa lên bắp chân Nhậm Khâm Minh, nhưng bậc thang dưới chân dốc hơn trước, chân kia của anh bỗng dưng trượt đi, Nguyễn Tụng suýt chút nữa ngã lăn qua hàng rào bảo vệ.

Cũng may Nhậm Khâm Minh nhanh tay nhanh mắt, kéo anh vào trong lòng, không chờ Nguyễn Tụng nói gì đã cúi đầu vòng tay xuống dưới chân anh, trên lưng đeo ba lô, phía trước ôm vợ nhà mình.

Không cần biết vợ khua tay múa chân náo loạn thế nào, đều ôm thật chắc, nhất định không buông.

Nụ cười mẹ hiền trên mặt khán giả ở khu bình luận không tài nào thu lại được.

[Cái này gọi là người yêu cãi nhau nhỏ, vợ chồng đánh nhau thật nè, hôn gió.jpg]

[Mẹ tui hỏi tui sao lại nhìn điện thoại mà cười ngố như vậy, thật sự là gặm CP tiếp thêm sức mạnh mà 15551.]

[Bạn trai anh nhà Mị khỏe dữ, leo núi lâu như vậy, không chỉ không chảy mồ hôi mà còn có thể bế vợ kiểu công chúa, cả một cây chanh.jpg]

[Đây chính là phương pháp vô địch để bắt đầu một mối quan hệ yêu đương thấu hiểu lẫn nhau nhỉ, giữa thầy Nguyễn với anh giai nhà Mị thực sự có loại cảm giác không cần nói rõ, chỉ cần một ánh mắt, một câu nói là hiểu được ý nhau ngay, mắt mờ che miệng.jpg]

Nhưng trong đó cũng có không ít người lo lắng.

[Sốt ruột quá, emo em trai...]

[Hận không thể xuyên qua màn hình đi khai đạo cho cậu nhóc, người lớn yêu đương chính là như vậy, người ta ngoài miệng nói tới nói lui, nhưng thực ra có thể thấy rõ yêu thích trong ánh mắt!]

[Ầy, em trai á, sau này mà có yêu ai, nhất định sẽ là kiểu bạn trai ba tốt, chính là loại siêu nghiêm túc ấy.]

...

Cũng không biết có phải do chột dạ trong lòng không, Cố Dữ Châu thậm chí không nói rõ cho Phương Duy biết người kia là ai, mà phương Duy đã tự mình nói ra được: "... Là Nguyễn Tụng à?"

Cố Dữ Châu cố ý tỏ ra không quá quen thuộc với Nguyễn Tụng: "Hình như đúng là tên này, ý tưởng anh ta gửi đến không ghi tên thật, lúc tiếp xúc cùng chúng tôi cũng dùng bút danh."

"Chính là cậu ta! Cậu ta không dùng tên thật!"

Phương Duy trước đó một giây còn tỏ ra vô cùng tán thường, nhưng giây sau, khi xác định được đối phương là Nguyễn Tụng, tâm trạng lập tức kích động, có chút không khống chế được: "Giám đốc Cố, không phải tôi có cái nhìn phiến diện với người này, nhưng là đồng môn với cậu ta sáu năm, từ lúc học đại học khoa chính quy đến khi học nghiên cứu sinh, thật sự chỉ có thể nói là biết người biết mặt không biết lòng, hồ sơ của cậu ta lúc đi học đã có vết nhơ, tuyệt đối không thể để cậu ta tham gia vào hạng mục này của chúng ta!"

Cố Dữ Châu vòng vèo một vòng lớn như vậy chính là vì câu này, cậu ta không tỏ vẻ gì hỏi lại: "Vết nhơ trong hồ sơ là ở phương diện nào?"

Phương Duy chém đinh chặt sắt nói ra hai chữ: "Sao chép!"

...

Trong phòng học chuyên ngành văn học, biên kịch điện ảnh và truyền hình đại học A.

Một người đàn ông tóc hoa râm, phong thái nho nhã đứng trước màn hình PPT giảng bài, tất cả sinh viên bên dưới đều nghiêm túc ngẩng đầu, dùng ánh mắt ngưỡng mộ ham học hỏi, khao khát nhìn chằm chằm vào ông ta.

Người đàn ông không nhanh không chậm giảng giải các điểm ý chính, trên mặt luôn mang theo ý cười hiền hậu.

Giảng đến khi chuông tan học vang lên, màn hình điện thoại của ông ta để trên bàn sáng lên, phía trên hiện tin nhắn Wechat Phương Duy gửi tới.

[Phương Duy: Thầy, nguồn tài liệu năm đó thầy hướng dẫn em hoàn thành vẫn còn chứ ạ? Bên em có một ít không tìm được, nếu tiện thì phiền thầy gửi lại cho em một phần.]

_____________________

Núi Akina bắt đầu hình thành từ hơn 300.000 năm trước và lần phun trào cuối cùng được biết đến là vào năm 550 sau Công nguyên. Núi lửa này có miệng núi lửa trên đỉnh chứa hình nón than đối xứng của Núi Haruna-Fuji, cùng với hồ miệng núi lửa, Hồ Haruna, dọc theo sườn phía tây. Ở phía tây của hồ là Núi Kamonga, đỉnh cao nhất trong vô số đỉnh của Núi Haruna với độ cao 1.449 mét (4.754 ft).

Hồ và khu vực phía đông, cũng như sườn phía nam và tây nam, nằm trong ranh giới của thành phố Takasaki. Biên giới của thành phố Shibukawa (về phía đông) gần như tiếp cận Hồ Haruna. Cả làng Shinto và thị trấn Yoshioka đều nằm trên sườn phía đông nam của ngọn núi. Các sườn núi phía bắc và tây bắc nằm trong thị trấn Higashi Agatsuma, nơi cũng bao quanh Hồ Haruna. Đỉnh nằm trên biên giới của Takasaki và Higashi Agatsuma.

Núi Haruna, cùng với Núi Akagi và Núi Myōgi, là một trong "Ba ngọn núi của Jōmō." (Jōmō là tên cũ của Gunma.)

Ngọn núi đã trở nên nổi tiếng trong bộ truyện tranh Initial D với cái tên hư cấu Akina (秋名, nơi nhân vật chính, Takumi Fujiwara, giao đậu phụ hàng ngày cho một khách sạn trên dốc, và quay trở lại bằng chiếc Toyota Sprinter Trueno đã được sửa đổi nhiều của cha mình ( AE86). Đó cũng là nơi Takumi giành chiến thắng trong vài cuộc đua đầu tiên của mình. Đây là sân nhà của đội đua có tên Akina Speed ​​Stars mà Takumi trở nên thân thiết. Sau đó trong anime, Takumi do thành tích bất khả chiến bại và kỹ thuật lái xe xuống dốc của mình, nên thường được gọi là 'Akina's 86'.

Cảnh núi và hồ Haruna



Còn đây là bìa truyện Initial D

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play