Uyển Lãng Thiên trở lại đội cầu lông khiến cho huấn luyện viên và nhóm đàn anh mừng đến phát khóc.
"Em không chơi đánh đơn à? Xác định là cùng Hạ Vũ Đình đánh đôi?"
Nhóm đàn anh có hơi thất vọng, huấn luyện viên ra sức đánh mắt ra tín hiệu: "Cũng được, chỉ cần chơi thì đánh đơn hay đôi đều được."
"Chỉ cần Uyển Lãng Thiên chịu cầm vợt cầu lông lên một lần nữa, các em còn sợ nó chạy đi được? Để cho nó đánh, rồi sẽ phát hiện đánh đôi rất nhàm chán, vả lại hiếu thắng là lẽ sống của đàn ông, cho nên nó nhất định nhịn không được mà trở lại đánh đơn."
Huấn luyện viên kéo nhóm đàn anh sang một bên, bụng đầy âm mưu mà cười.
Nhóm đàn anh giơ ngón tay cái: "Gừng càng già càng cay, huấn luyện viên đúng là người nhìn xa trông rộng."
"Đúng vậy, trước đây Uyển Lãng Thiên luôn cầm hạng nhất, Hạ Vũ Đình cũng được coi là đối thủ cạnh tranh, nghĩ thế nào cũng không thể cam tâm tình nguyện chơi đánh đôi với đối thủ được."
Huấn luyện viên cùng nhóm đàn anh đứng ở ngoài sân quan sát, hai người kia phối hợp không nhịp nhàng chút nào, phong cách đánh cầu khác nhau một trời một vực, giải tán chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Huấn luyện viên đưa nhóm đàn anh đi ăn để chúc mừng trước sự trở lại trong tương lai của nhà vô địch đánh đơn Uyển Lãng Thiên.
Trên sân cầu lông, chỉ còn lại Uyển Lãng Thiên và Hạ Vũ Đình; trên sân cầu vắng vẻ, chỉ có tiếng đập cầu, tiếng giày ma xát với đất, thậm chí còn nghe thấy được cả tiéng bụng kêu "ùng ục" của hai người.
Hạ Vũ Đình sờ sờ bụng: "Tôi đánh không nổi nữa rồi, chúng ta đi ăn gì đó trước được không?"
"Không được, hỗ trợ phía sau của cậu còn chưa theo kịp tôi, vị trí chạy cũng không đúng."
Uyển Lãng Thiên từ chối đề nghị với vẻ mặt cau có, rồi lại quay về phía trước, chỉ huy người ở đằng sau cùng anh luyện tập phối hợp.
"Cũng không phải ngày mai liền phải tham gia cuộc thi đấu quốc gia, không cần liều như vậy."
Không nghĩ tới, một khi Uyển Lãng Thiên đánh cầu lông là chìm đắm trong nó, cái tính hiếu thắng đáng chết đó hoàn toàn đặt vào trận đấu đôi.
Huấn luyện đặc biệt tự phát của Uyển Lãng Thiên còn ác liệt hơn cả huấn luyện viên, một ngày như thế, Hạ Vũ Đình chỉ còn lại nửa cái mạng.
"Không lẽ cậu là nữ giả nam?"
Uyển Lãng Thiên còn cố ý đưa tay vỗ vào ngực Hạ Vũ Đình: "Rõ ràng là đàn ông mà một chút tham vọng, hoài bão cũng không có?"
Hạ Vũ Đình không phục, bĩu môi lẩm bẩm: "Hừ, ai nói tôi không có tham vọng."
Nếu không có tham vọng, thì tôi đã không mặt dày mà tìm cậu lập đội đánh đôi.
Nếu không có tham vọng, thì cả đời này tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn cậu trên vị trí quán quân.
Chí khí, đương nhiên là cũng có.
Nếu không có chí khí, thì đã nhân lúc cậu từ bỏ cầu lông mà cướp đi ngôi vị quán quân của cậu, cười hả hê nhìn cậu rời đi.
"Được rồi, được rồi. Để tôi bảo bạn cùng phòng mang ít đồ ăn qua đây."
Uyển Lãng Thiên mềm lòng, bạn thân anh cũng đói chết rồi, dạ dày còn đang đau âm ỉ.
Có điềm báo không lành, vào thời khác quan trọng, dạ dày của anh thường biểu tình.
"Tôi muốn ăn thịt xào chua ngọt, tôm viên chiên, salad rong biển, bánh kim chi, và..."
Hạ Vũ Đình bấm tay, muốn dùng hết mười ngón tay để đếm.
Uyển Lãng Thiên trợn mắt: "Bạn cùng phòng của tôi rất keo kiệt, cậu ấy không phải loại đại thiếu gia hào phóng như cậu. Để cậu ta tùy tiện mang đi."
Hạ Vũ Đình làu bàu, vẻ mặt không vui: "Thì cậu đừng làm bạn cùng phòng với người keo kiệt."
"Quản nhiều quá rồi đấy, cậu quan tâm cây vợt của cậu trước đi."
Uyển Lãng Thiên giao nhiệm vụ mua đồ ăn cho Tần Thanh Vân xong, quay đầu trừng mắt nhìn hắn: "Kể ra cũng kỳ lạ, trước kia cậu chưa từng chơi đánh đôi phải không? Sao lại tìm tôi lập đội?"
Khi Uyển Lãng Thiên chơi cầu lông chỉ quan tâm đến việc luyện tập, trong mắt chỉ có ngôi vị quán quân.
Nhưng mà, anh đã từng nghe tên của Hạ Vũ Đình qua tiếng la hét của các cô gái trên sân rồi.
Anh đã xem từ xa đến gần mấy lần rồi, ấn tượng để lại là: Cách chơi của Hạ Vũ Đình mang một phong cách riêng, đánh rất tốt. Đáng tiếc, có anh ở đây, cậu ta vĩnh viễn chỉ có thể là người về nhì.
Hạ Vũ Đình không ngờ tới Uyển Lãng Thiên lại hỏi một câu như vậy, nhất thời nói không lên lời.
Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp duy nhất là đổi chủ đề.
"Bọn họ từ cấp 2 đã lập đội, mười phần ăn ý, chúng ta từ từ bồi dưỡng, cậu không cần phải vội."
Hạ Vũ Đình đưa tay sờ lên má Uyển Lãng Thiên: "Cậu đã căng thẳng cả một ngày rồi, không đau cơ chứ?"
Uyển Lãng Thiên tức giận đập tay của hắn xuống: "Không phải cậu bảo tôi chịu trách nhiệm à?"
Ông đây không phải là đang chịu trách nhiệm với cậu, mang cậu đi luyện đánh đôi, đưa cậu vào trận đấu thanh niên, đưa cậu đi lên đỉnh cao của cầu lông à?
Uyển Lãng Thiên ngẩng đầu nhìn, lúc này trong mắt anh, Hạ Vũ Đình chính là một tên ăn hại.
Lừa hắn rời khỏi Nghiêm Tiểu Linh người mà anh thích, rồi lại tự hố mình quay lại chơi cầu lông, còn hố đến mức bản thân anh tái phát đau dạ dày.
Nếu không phải do hắn, sao anh phải ở đây luyện tập với cái bụng đói? Làm sao phải huấn luyện cường độ cao liên tiếp mấy ngày liền?
Uyển Lãng Thiên từ từ ngồi xuống, cẩn thận đặt vợt cầu lông xuống đất, sau đó mới hòn toàn thư giãn.
Cái vợt này đắt chết đi được, tuyệt đối không thể làm hỏng.
Thở phào nhẹ nhõm thì cơn đau dạ dày càng trở lên mãnh liệt. Uyển Lãng Thiên che bụng lại, cả người cuộn tròn trên đất, toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT