Hạ Vũ Đình thực sự là đã chụp trộm, còn đặt nó làm hình nền điện thoại nữa.
Nhưng mà anh chỉ chụp có một tấm, do dáng vẻ say rượu nằm bò ra bàn của Uyển Lãng Thiên quá mức đáng yêu nên anh không thể không chụp lén một tấm.
Nửa đêm hôm qua Hạ Vũ Đình nhận được tin nhắn bảo hôm nay anh nhất định phải về nhà chính của ông cụ.
Thỉnh thoảng ông cụ lại muốn tuyên bố "di chúc", tìm cả đội luật sư cố vấn của công ty tới, còn có đám họ hàng gần xa cũng muốn tới vơ vét một chút.
Từ xa Hạ Vũ Đình đã nghe thấy âm thanh huyên náo, anh chỉ chào ông cụ một tiếng liền lên tầng tìm một nơi yên tĩnh, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Uyển Lãng Thiên.
"Chậc chậc, say thành như này, còn chảy nước miếng nữa hả? Thế mới nói, tuyệt đối đừng có say rượu ở bên ngoài, làm trò hề sẽ bị người khác chụp, rồi biến thành lịch sử đen tối."
Hạ Kiến Thương đã nhìn thấy Hạ Vũ Đình từ lâu, hiếm khi em trai nhỏ về nhà, anh đương nhiên phải nắm bắt cơ hội trêu chọc một chút.
Hạ Kiến Thương lặng lẽ đến gần, từ đằng sau lén nhìn màn hình điện thoại của Hạ Vũ Đình, cố ý chế nhạo vài câu.
Hai mắt Hạ Vũ Đình như phóng ra đao, vừa giấu điện thoại đi, vừa nói một cách đầy tự tin: "Trò hề gì chứ? Em thấy rất đáng yêu."
"Ồ, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi? Thật thế luôn à."
Hạ Kiến Thương đặt một cốc nước ép cam xuống trước mắt Hạ Vũ Đình, bản thân cũng đang ngồi bên cạnh cậu uống một cốc.
"Không đi trông chừng tài sản của ông cụ sao? Cẩn thận ông cụ nhất thời hồ đồ mà chia khối tài sản không lồ đó cho mấy người họ hàng xa đến cả tên cũng không nhớ nổi kia."
Hạ Kiến Thương là cháu trai hiếu thuận nhất trong dòng họ, mấy cháu trai, cháu gái khác đã dọn ra ngoài sống tự lập hết rồi, ai cũng không muốn ở cùng với ông cụ, chỉ có Hạ Kiến Thương vẫn luôn sống ở nhà chính.
Hạ Kiến Thương là cháu trai thông minh, khôn ngoan nhất trong nhà, ít nhất là theo quan điểm của Hạ Vũ Đình, anh ấy là như vậy.
Lúc tính kế anh, đào hố anh, Hạ Kiến Thương thật sự rất giỏi.
"Em trai nhỏ của anh, em có biết người thông minh nhất trong nhà này là ai không?"
Hạ Kiến Thương cười trộm bá tay lên vai Hạ Vũ Đình, nhìn xung quanh giống như là sợ bị ai nghe trộm, rồi nói thầm với anh: "Là ông cụ đó, em cho rằng ông cụ thường xuyên tái phát bệnh cũ, nói muốn lập di chúc là thật sự muốn lập di chúc sao?"
Hạ Vũ Đình đột nhiên phát hiện chính mình hoàn toàn không hiểu ông nội, cũng không thật sự hiểu Hạ Kiến Thương.
Người của nhà họ Hạ quá khó hiểu, quá phức tạp.
Đây có lẽ là lý do anh bị Uyển Lãng Thiên thu hút, Uyển Lãng Thiên hoàn toàn khác người nhà họ Hạ.
Uyển Lãng Thiên rất đơn giản, dường như trong thế giới của cậu ấy chỉ có cầu lông, chỉ suy nghĩ đơn thuần.
Cậu ấy muốn từ bỏ môn cầu lông đã kiên trì nhiều năm, cũng chỉ vì quan điểm rất đơn giản, đó chính là cảm thấy học khoa tài chính sau này sẽ dễ tìm được một công việc tốt, dễ tìm được đối tượng, còn có thể thế chấp vay tiền mua nhà mua xe và nuôi con.
Đáng yêu biết bao, mong muốn bình thường và đơn giản, tương lai bình đạm mà hạnh phúc.
Ở cạnh Uyển Lãng Thiên, tất cả những lo lắng, bất an và tức giận trong lòng của Hạ Vũ Đình luôn có thể được xoa dịu một cách kỳ diệu.
Những lời nói thật lòng này được chính miệng Uyển Lãng Thiên nói ra tối qua sau khi uống rượu.
Sau khi nói những lời này với Hạ Vũ Đình, Uyển Lãng Thiên mang dáng vẻ mặt vô cùng ngượng ngùng che mặt nói: "Thôi rồi, sao tôi có thể nói những điều này với cậu, những chuyện tương lại này chỉ là mong muốn của tôi, nói ra thật là mất mặt."
Hạ Vũ Đình nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang che mặt của cậu ra, dịu dàng nói: "Cậu có thể không cần nỗ lực như thế, tôi sẽ giúp cậu thực hiện mọi ước muốn của cậu."
Tuy rằng, Uyển Lãng Thiên đã hoàn toàn quên mất lời hứa của anh.
"Ôi chao, xem ra em trai bé nhỏ của tôi lại đang nhớ nhung người nào đó? Không có hứng thú nghe tôi phân tích suy nghĩ của ông cụ?"
Hạ Kiến Thương cười khẩy, một hơi uống hết cốc nước ép, chuẩn bị phui mông rời đi.
Hạ Vũ Đình vội vàng túm lấy anh: "Em nghe đây, mau nói, đừng có úp úp mở mở nữa."
Hạ Vũ Đình cũng rất tò mò suy nghĩ của ông cụ về người thừa kế.
Điều mà anh sợ không phải là tất cả tài sản bị người khác vơ đi mất, mà anh sợ bị vướng vào rắc rối trong việc kế thừa gia nghiệp này.
"Ông cụ vẫn đang chọn người thừa kế đó. Lần nào nói muốn tuyên bố di chúc, không phải cũng biến thành trò cười, thành một trận hiểu lầm sao? Mấy người họ hàng gần xa vì tài sản mà tới đều rất thất vọng, cảm thấy vồ trượt. Nhưng mà, mỗi lần em đều lập tức gấp gáp trở về quan tâm tình trạng sức khỏe của ông."
Ông cụ kêu "sói tới rồi" mấy chục lần, Hạ Vũ Đình đều tin, tiệc mừng thọ và tiệc bình thường khác anh đều có thể không tham gia nhưng ông cụ vừa kêu bệnh cụ tái phát muốn lập di chúc, thì anh nhất định sẽ vội vàng về nhà.
Hạ Kiến Thương vỗ mạnh vào vai Hạ Vũ Đình, nhỏ giọng nói một câu "em cố lên nha" liền quay người rồi đi.
"Nè, anh nói rõ ràng hơn đi, định đi đâu đó?"
Hạ Vũ Đình ngơ người, thấy Hạ Kiến Thương chuẩn bị xuống lầu liền vội vội vàng gọi anh.
Hạ Kiến Thương không thèm quay đầu lại, chỉ giơ tay vẫy vẫy: "Anh phải đi hẹn hò với Tiểu Minh đây, em tự mình ngẫm nghĩ lời anh nói đi."
"Tiểu Minh? Không phải đó chứ? Anh cùng với tên Tôn Nhất Minh kiêu ngạo, xấu tính kia?"
Gu của Hạ Kiến Thương là như vậy sao?
Hạ Vũ Đình ngẩn người kinh ngạc, Hạ Kiến Thương quay đầu cười với anh: "Tiểu Minh rất đáng yêu mà? Người mình thích thì dù có như thế nào cũng đáng yêu đúng không? Em họ nhỏ của anh không phải rất hiểu sao?"
Hạ Kiến Thương đối xử với Tôn Nhất Minh rất tốt, phải nói là còn tốt hơn cả người em họ này, Hạ Vũ Đình vẫn luôn biết điều đó.
Chỉ là, anh không ngờ rằng Hạ Kiến Thương còn có mưu đồ khác với Tôn Nhất Minh.
Thảo nào trước đây tích cực làm tài xế đưa Tôn Nhất Minh đến trường đại học tìm anh như thế, hóa ra là là đã tính toán lợi ích cho mình từ lâu, chuẩn bị nhân lúc Tôn Nhất Minh thất tình mà nhảy vào.
Ai nhìn vào mà không lập tức nói Hạ Kiến Thương là một chàng trai tốt chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT