Uyển Lãng Thiên vừa mở mắt, trời đã sáng trưng rồi, đầu đau như búa bổ.

Anh uống quá nhiều rồi, nhưng không do bầu không khí của buổi giao hữu quá tốt nên uống nhiều, mà là do sau khi kết thúc buổi giao hữu, anh đã kéo Hạ Vũ Đình đi uống rượu.

Hai tay Uyển Lãng Thiên ấn thái dương, cố gắng nhớ lại những gì xảy ra trước khi uống say.

Khi anh và Hạ Vũ Đình đi toilet về, Nghiêm Thừa Phong và Tần Thanh Vân đã đi mất.

Nghe Tiểu Vân nói: "Đàn anh nói đêm nay gió rất tốt, thích hợp để luyện tập chạy nên đã kéo Tần Thanh Vân về trường rồi."

Viện cớ! Nghiêm Thừa Phong chính là muốn ở riêng một minh với anh em của anh.

Chưa bao giờ nghĩ tới, Nghiêm Thừa Phong không phải là một tên ngốc vô cảm, mà là một con sói lớn mang mặt nạ vô cảm.

"Có muốn tôi cùng cậu đi sân tập nhìn xem không? Nhân tiện chúng ta cũng đến nhà sân cầu lông luyện tập một lát?"

Trong lòng Hạ Vũ Đình ghen tị với Nghiêm Thừa Phong, cũng muốn nhân cơ hội trốn khỏi buổi giao hữu, muốn trải qua thế giới chỉ có hai người với Uyển Lãng Thiên.

"Ha ha, cậu ấy đã trưởng thành rồi, hai thằng con trai trưởng thành cùng nhau đi luyện chạy, có gì mà phải lo lắng? Đúng không?"

Uyển Lãng Thiên còn đặc biệt nâng cao giọng ở câu hỏi cuối, quay đầu và nói một cách nũng nịu với các cô gái, vừa nói vừa chuẩn bị đặt mông ngồi vào giữa mấy cô gái đó.

Uyển Lãng Thiên có thể có ý nghĩ xấu xa gì chứ, anh chỉ muốn tán gẫu với các cô gái mà thôi, anh căn bản là không biết tán tỉnh người ta, cũng không có dũng khí xin phương thức liên lạc của người ta.

Hạ Vũ Đình chặn ngang túm lấy anh, mỉm cười lịch thiệp với các cô gái: "Các vị đàn chị, các vị bạn học thân mến, thực sự xin lỗi, chúng tôi cũng phải đi luyện cầu lông rồi, sắp tới phải thi đấu rồi, mọi người có thể thông cảm đúng không? Tối nay, tất cả chi phí đều do tôi chi trả, tôi cũng vừa giúp mọi người gọi thêm món tráng miệng."

Các cô gái lần lượt bày tỏ sự thông cảm, lại còn khen Hạ Vũ Đình có tinh thần thể thao, có sự cống hiến, lại đối xử chu đáo với các cô ấy.

Hạ Vũ Đình vẻ mặt đắc ý, thu nhận tất cả lời khen.

"Hả, muộn như vậy rồi còn luyện cầu lông làm gì? Học cái gì không học, lại học tên quỷ Nghiêm Thừa Phong đó?"

Uyển Lãng Thiên tràn đầy bất mãn, Hạ Vũ Đình lại cười, đặt tay lên vai anh: "Thật ra, các cô ấy căn bản là không muốn chơi cùng chúng ta, cậu xem cả buổi tối bọn họ không dám giành mic, cũng không dám thỏa sức gọi gà rán với bia, rất dè dặt."

Nghe Hạ Vũ Đình nói vậy, Uyển Lãng Thiên cũng hồi tưởng lại một chút, có vẻ là như vậy thật.

Ha, Hạ Vũ Đình quả thật là cao thủ tình trường, đến cả suy nghĩ của các cô gái cũng hiểu rõ như vậy, biết quan tâm đến tình huống của người khác như thế.

Bây giờ bốn tên con trai đều đi rồi, chỉ còn mấy cô ấy, họ có thể thỏa sức vui chơi.

"Cũng tốt, thực ra tôi cũng cảm thấy không được tự do."

Uyển Lãng Thiên thở phào nhẹ nhõm, dù sao hôm nay anh đi chỉ để cho đủ số lượng, nam chính Nghiêm Thừa Phong cũng đã chạy trốn rồi, vai hóng hớt ở lại làm gì nữa.

"Chúng ta đi tìm tự do đi?" Hạ Vũ Đình nháy mắt với anh, rồi trực tiếp đưa anh về nhà.

Tiếp đó, bọn họ bắt đầu thi uống rượu ở nhà Hạ Vũ Đình. Nếu không phải đầu bếp nhà Hạ Vũ Đình chuẩn bị rất nhiều đồ nhắm, thì sợ rằng Uyển Lãng Thiên đã gục ngã sau vài chén.

Uyển Lãng Thiên nhớ khi bản thân gục xuống, Hạ Vũ Đình vẫn còn tỉnh táo, chống má nhìn hắn cười, nói anh: "Sao thế? Không uống được nữa? Dậy uống tiếp đi."

Không đúng, trước khi nằm bò ra, hình như bọn họ đang nói về chủ đề rất quan trọng!

Toang rồi, không phải là anh đã nói linh tinh, nói ra bí mật không thể nói gì đó, sau đó bị tình địch Hạ Vũ Đình bắt được nhược điểm đó chứ?

Uyển Lãng Thiên trở nên căng thẳng, mà càng căng thẳng anh càng không nhớ được sau khi uống rượu đã nói cái gì.

"Cậu dậy rồi? Uống canh giải rượu đi, tôi đã bảo nhà bếp làm riêng đó."

Toàn thân Hạ Vũ Đình không có một chút mùi rượu nào, cứ như anh là người duy nhất uống rượu vào tối hôm qua vậy.

"Có phải cậu luyện tửu lượng từ nhỏ không? Tôi nhớ là cậu uống còn nhiều hơn tôi, sao lại không có một tí di chứng nào thế?"

"Ha ha, cuối cùng cũng có một việc giỏi hơn cậu rồi."

Hạ Vũ Đình khiêm tốn như vậy, Uyển Lãng Thiên không quen tí nào, uống một hớp canh giải rượu, xua xua tay: "Đừng, đại thiếu gia. Trong nhà cậu có mỏ bạc núi vàng, chuyện giỏi hơn tôi có rất nhiều hơn nhiều."

"Nhưng mà, tôi chỉ để ý một chuyện, đó là chưa bao giờ chơi cầu lông thắng được cậu. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi không thể thắng nổi một người."

Cuộc đời tôi không có cảm giác gì mới mẻ, từ nhỏ đến lớn, muốn gì được nấy, tất cả mọi việc đều được nhà họ Hạ sắp đặt chu đáo.

Chỉ có Uyển Lãng Thiên mang lại cho anh cảm giác mới mẻ, lần đầu tiên bị vợt cầu lông đập vào mặt, lần dầu tiên không thể thắng nổi người đó, lần đầu tiên yêu thầm lâu như thế còn bị coi là anh em tốt.

Hạ Vũ Đình thở dài, chống má nhìn anh uống canh.

Uyển Lãng Thiên đầu đầy mơ hồ: "Tôi chưa từng thi đấu với cậu mà?"

Ngay khi vừa gặp nhau, bọn họ đã thành đội đánh đôi, chưa từng thi đấu một trận đánh đơn với nhau lần nào, Hạ Vũ Đình đã thua anh lúc nào? Lại còn "chưa bao giờ thắng nổi"?

"Ơ, cậu thật sự quên rồi sao? Cậu không nhớ tất cả những gì đã nói khi uống rượu tối qua à?"

Hạ Vũ Đình có một chút thất vọng mà xác nhận, Uyển Lãng Thiên lại uống một ngụm canh, ngượng ngùng cười: "Có thể là sau khi hoàn toàn tỉnh rượu sẽ nhớ lại."

"Ồ, cậu vẫn là nên đừng nhớ lại."

Hạ Vũ Đình buột miệng khiến Uyển Lãng Thiên tò mò: "Có ý gì? Lẽ nào cậu cũng đã nói ra bí mật không thể nói, sợ tôi nhớ lại, bắt được nhược điểm của cậu? Biết lịch sử đen tối của cậu?"

"Nói tóm lại, đây chính là chúng ta đã đạt được lần đầu tiên của nhau?"

Hạ Vũ Đình vẻ mặt trêu đùa, híp mắt cười, khiến Uyển Lãng Thiên bị sặc canh mà ho khan, mặt đỏ gay.

Cách nói kỳ lạ này thật là không thể hiểu nổi, câu nói này quá sâu xa khó hiểu, Uyển Lãng Thiên không muốn nghĩ nhiều cũng không muốn biết.

Quả nhiên, có một số việc không biết sẽ hạnh phúc hơn là biết.

Không đúng, sáng sớm anh dậy quần áo chỉnh tề, cũng không có cảm giác kỳ lạ gì.

"Ha, ha, cậu có ý gí? Có phải là nói dáng vẻ say rượu của nhau?" Uyển Lãng Thiên cố gắng nặn ra một nụ cười ngượng nghịu, muốn thử xem Hạ Vũ Đình nói thật hay nói đùa.

Hạ Vũ Đình không trả lời!

Bầu không khí trầm mặc bao trùm hai người, Uyển Lãng Thiên không nghĩ ra được, đáp án trầm mặc này có ý nghĩa là ngầm thừa nhận phỏng đoán của anh? Hay là không thể nói?"

Uyển Lãng Thiên thấy bầu không khí mập mờ giống như đuôi chó trêu ngứa trái tim anh.

Hạ Vũ Đình không cho anh cơ hội hỏi han, cười nhẹ nói: "Nhận lúc còn nóng uống đi, như vậy tác dụng giải rượu càng tốt. Uống xong thì tôi bảo tài xế đưa cậu về trường."

Hôm nay là ngày nghỉ, Hạ Vũ Đình phải về nhà chính một chuyến, phải xin nghỉ một ngày huấn luyện.

Về nhà chính, lẽ nào là đi gặp Tôn Nhất Minh?

Uyển Lãng Thiên ngồi trong chiếc xe limousine của nhà họ Hạ, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cảm nhận làn gió mát, tỉnh cả rượu, nhưng trong lòng không kìm được mà nghĩ đến những chuyện kỳ lạ.

Nghĩ đến đó, trong lòng vẫn có cảm giác kỳ lạ, luôn cảm thấy hoảng loạn, không thoải mái, anh lại mở cửa sổ xuống thấp hơn, để gió lạnh phả thẳng vào mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play