Một thanh niên đẹp trai với bộ quần áo sành điệu, đeo hoa tai nhỏ màu đen, đeo nhẫn và vòng cổ, vừa hét tên Hạ Vũ Đình, vừa xông thẳng vào đại sảnh nhà họ Hạ.
"Tôn thiếu gia, Tôn thiếu gia, tiểu thiếu gia không có ở đây, cậu ấy không trở về."
Người hầu dưới lầu khuyên không nổi, thiếu niên chắc chắn nói: "Hừ, không trở về? Hôm qua không phải là ngày đại thọ của ông Hạ à? Sao cậu ta có thể không trở về được?"
"Tôn Nhất Minh, đừng làm khó người của chúng ta có được hay không?"
Hạ Kiến Thương mặc một chiếc áo sơ mi cổ đứng, vừa cài khuy cổ tay vừa bước ra, từ sau lan can mạ vàng chạm khắc trên tầng hai nhìn xuống.
"Hừ, gọi Hạ Vũ Đình ra đây!"
Tôn Nhất Minh ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta, đôi mắt to như nai con Bambi phẫn nộ trừng, nhưng trong mắt Hạ Kiến Thương chỉ thấy đáng yêu.
Hạ Kiến Thương một tay đút túi quần, tay vịn vào tay vịn cầu thang, chậm rãi bước xuống, cười khổ một cái.
"Ai nói với cậu là em tôi đã trở về?"
Trong cả nhà họ Hạ, thì Tôn Nhất Minh không thích nói chuyện với Hạ Kiến Thương nhất, chắc chắn sẽ thua không nghi ngờ gì cả.
Người đàn ông này rất ranh mãnh, bụng dạ đen tối, từ bé đến lớn thích nhất là đào hố anh và Hạ Vũ Đình.
Đứng cạnh hố cười nhạo bọn anh, lại còn trêu chọc bọn anh ngốc.
Hạ Kiến Thương, thiên tài bẩm sinh với chỉ số IQ cao, cho dù làm bạn bè, người thân hay kẻ thù của anh ta đều đáng sợ như nhau.
Tôn Nhất Minh trong tiềm thức lùi lại vài bước, tránh xa anh ta một chút.
"Hừ, cậu ta không trở về? Hôm qua là ngày gì, cậu ta dám không về sao?"
Hạ Kiến Thương giơ tay ra, làm động tác gọi mèo con, gọi chó con, ra hiệu Tôn Nhất Minh lại gần, muốn cùng cậu ta nói nhỏ.
Chuyện liên quan đến Hạ Vũ Đình, Tôn Nhất Minh ngoan ngoãn lại gần: "Cậu ta có phải là xảy ra chuyện gì không?"
Trong kì nghỉ hè cuối cấp, Hạ Vũ Đình đã chuyển ra ngoại sống.
Tôn Nhất Minh không biết cậu ta chuyển đến căn hộ hay biệt thự nào, nhà họ Hạ có quá nhiều bất động sản, hơn nữa Hạ Vũ Đình lại hạ lệnh, ai cũng không được nói cho Tôn Nhất Minh biết.
"Là chuyện rất quan trọng, chuyện lớn liên quan đến việc giúp nhà họ Hạ nối dõi tông đường. Cậu nói xem, ông cụ sẽ còn so đo nó có trở về tham gia tiệc mừng thọ hay không?"
Hạ Kiến Thương cười xấu xa thì thầm vào tai Tôn Nhất Minh, mang theo mùi bạc hà thoang thoảng, không ngừng bay vào tai anh, khiến tai anh có hơi buồn.
Tôn Nhất Minh bịt tai nhảy ra, kêu lên: "Anh nói dối! Hạ Vũ Đình hoàn toàn không phải loại người như vậy, cậu ta sẽ không đi chơi cùng với gái!"
"Ha ha, ai nói đối tượng của em họ tôi nhất định phải là phụ nữ? Chẳng qua là ông cụ tự cho là vậy mà thôi." Hạ Kiến Thương nhún vai, vẻ mặt gian xảo.
Hạ Vũ Đình lâm thời gọi điện thoại về "xin nghỉ phép", nói là phải đưa người quan trọng về nhà riêng ăn tối, buổi tối đối phương còn muốn ở lại qua đêm, muốn tận hưởng thế giới của hai người.
Ông cụ vừa nghe đã hiểu lầm, liền thông báo với thân thích nhà họ Hạ đến tham gia tiệc mừng thọ lúc đó: "Cháu trai nhỏ Hạ Vũ Đình của tôi có đối tượng rồi! Xem ra, ngay khi nó tốt nghiệp thì tôi liền có thể ôm chắt rồi!"
Cả nhà cùng chúc mừng, có người bắt đầu bàn bạc muốn tổ chức tiệc cưới hoành tráng như thế nào, có người chủ động đề nghị cống hiến máy bay trực thăng riêng ra để đón dâu, còn họ hàng nữ thì bàn tán bên nữ bối cảnh gia đình như thế nào, có xứng với Hạ Vũ Đình hay không.
Chỉ có Hạ Kiến Thương yên lặng uống rượu, trong lòng sớm đã đoán ra Hạ Vũ Đình dẫn ai về nhà.
Nghe xong tin tình báo của Hạ Kiến Thương, Tôn Nhất Minh tức giận quay người đi.
A, được lắm Hạ Vũ Đình, dám ở sau lưng tôi lén lút tìm đối tượng? Vậy thì tôi sẽ đến đại học tìm cậu!
"Đi đâu? Tôi đưa cậu, thuận đường đi làm."
Hạ Kiến Thương mặc áo vest lên một cách đẹp trai, xách cặp tài liệu lên, mang giày da đuổi theo.
"Tất nhiên là đi tìm Hạ Vũ Đình rồi, cậu ta không cho tôi biết cậu ta sống ở đâu, trường đại học nào, khoa nào, tôi cũng có thể tra được."
Trên mạng có rất nhiều thông tin, tìm kiếm một lúc liền kinh ngạc vui mừng.
Ai bảo Hạ Vũ Đình báo danh tham gia cuộc thi đánh cầu lông đôi đại học toàn quốc?
Đây không phải mở đường đi, để anh có thể tìm ra à?
Tôn Nhất Minh dương dương tự đắc ngồi vào ghế phụ, quên luôn thắt đai an toàn, hét lên: "Có xe đi miễn phí đương nhiên tốt! Nhanh xuất phát, hôm nay tôi nhất định tóm được cậu ta, nói cho rõ ràng."
Nói rõ ràng cái gì ấy hả? Chỉ là vài lời từ chối, và đẩy ra, tại sao cứ muốn chĩa mũi đao về phía mình?
Hạ KIến Thương nhìn Tôn Nhất Minh và Hạ Vũ Đình lớn lên, bọn họ là bạn từ thời thơ ấu, anh giống như anh trai của bọn họ, thân là trưởng bối, anh có trách nhiệm phải nhắc nhở Tôn Nhất Minh.
"Em ấy cố ý tránh mặt cậu, cậu tìm được nó thì làm gì? Nhỡ đâu, nó giới thiệu đối tượng của nó cho cậu thì sao?"
Hạ Kiến Thương nhìn Tôn Nhất Minh một cách sắc bén, kiểm tra xem anh sẽ làm như thế nào.
"Ơ, tình yêu là phải dựa vào chính mình giành lấy, thất bại một lần, hai lần, mười lần, một trăm lần thì có làm sao? Chưa đến ngày chết thì phải nỗ lực chiến đấu."
Ánh mắt và khuôn mặt của Tôn Nhất Minh như có ánh sáng rực rỡ, cho dù bị Hạ Vũ Đình từ chối bao nhiêu lần, cậu ấy dường như có năng lượng và ý trí vô hạn để tiếp tục theo đuổi.
Hạ Kiến Thương nhìn chằm chằm cậu, cảm thấy có hơi ghen tị với cậu.
Khi đối mặt với tình yêu, có thể dũng cảm, có nghị lực như thế, không sợ bị tổn thương, cũng không lo lắng bị đẩy ra, một lòng chỉ muốn chạy về phía người đó.
Hạ Kiến Thương khẽ mỉm cười, tính cách của Tôn Nhất Minh, Hạ Vũ Đình thường nói "phiền phức", "khó đối phó", nhưng anh lại cảm thấy rất đáng yêu.
Cắn rồi thì sẽ không nhả ra, rõ ràng là lớn lên vừa đáng yêu vừa khôi ngô, nhưng tính cách vừa hiên ngang vừa thẳng thắn, thích và ghét đều thể hiện hết trên mặt.
Có đôi khi, so với em họ Hạ Vũ Đình, Hạ Kiến Thương càng cưng chiều Tôn Nhất Minh người không có chút quan hệ huyết thống này hơn.
"Ôi, thanh xuân là bất khả chiến bại, tuổi trẻ thật tốt. Tuy nhiên, người trẻ tuổi dũng cảm tiến về phía trước là đúng, vẫn phải chú ý an toàn."
Hạ Kiến Thương cúi người qua, kéo dây an toàn, vòng qua trước người Tôn Nhất Minh, cài vào, nháy mắt với cậu.
Đối với Hạ Kiến Thương mà nói, sự cân bằng lợi ích là xuất phát điểm của mọi việc.
Theo đuổi không bỏ một người không thích mình, hiển nhiên là không phù hợp với quy luật lợi ích, lãng phí thời gian của bản thân thì thôi, cuối cùng rất có thể là công dã tràng, chỉ lưu lại thương cảm.
Động tâm chẳng qua cũng chỉ là một khoảnh khắc, chỉ cần cố gắng kìm nén cảm xúc lúc ấy, không cần lún sâu vào thích, càng không cần hi vọng xa vời rằng sẽ có được đồ vật không thuộc về mình.
Chẳng qua, Tôn Nhất Minh kiên trì, dũng cảm như thế, anh đưa cậu ta đến cũng không tính là có lỗi với em họ, phải không?
"Ngồi được chưa? Vậy chúng ta đi thôi, lúc này nó có thể là đang luyện tập ở nhà thi đấu cầu lông của trường đại học, tôi trực tiếp đưa cậu đến đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT