*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kabe-don: bắt nguồn từ Nhật, Kabe nghĩa là tường, don là từ tượng thanh, là âm thanh khi đập vào tường, thường hay xuất hiện trong truyện tranh, hoạt hình thiếu nữ.

Ảnh minh hoạ:



Tôi đoán không được khuôn mặt đang xông đến đây đang nghĩ gì, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng vợt cầu lông cậu ta đang cầm trên tay.

Ừ, là hàng hiệu, rất đắt nha.

Uyển Lãng Thiên hận không thể tự cho mình một cái tát, đã là lúc nào rồi mà còn nhìn chằm chằm vợt cầu lông của người ta đến phát thèm! Ngươi đã từ bỏ triệt để môn cầu lông rồi, còn quan tâm vợt cầu lông của người ta bao nhiêu tiền làm gì?

Tóm lại, tránh voi chẳng xấu mặt nào1, người ta có vợt cầu lông làm vũ khí, bản thân mình lại tay không tắc sắt, đánh không lại, rút lui trước!

Tránh voi chẳng xấu mặt nào 1: Việc nhượng bộ, lùi bước trước kẻ mạnh nhằm bảo đảm an toàn, thiệt hại thì cũng là điều bình thường, không đáng xấu hổ hay mất thể diện.

36 kế chạy là thượng sách vốn là biện pháp tốt, nhưng trước đó không xem hoàn cảnh trước, rất dễ trở thành thất sách.

Đúng vậy, Uyển Lãng Thiên cẩn thận xác nhận, đằng sau có một bức, lối thoát duy nhất chính là hướng mà Hạ Vũ Đình đang đi tới.

Gương mặt kia sắp đập vào mặt mình rồi, giờ tiến lên một bước vẫn có thể gọi là rút lui không?

Uyển Lãng Thiên cứ như vậy mà trơ mắt nhìn mình bị tình địch Kabe-don, thực sự là một nỗi nhục lớn, mình còn chưa tới cửa tìm tình địch tính sổ, thế mà lại để cho người ta mạnh mẽ Kabe-don rồi.

Nhưng anh có thể làm gì được? Trong tay đối phương có vũ khí đó!

Chỉ có thể lựa lời khuyên bảo, hy vọng Hạ Vũ Đình là một người nam nhân hiểu được quân tử động khẩu không động thủ.

"Cậu, cậu có chuyện gì thì cứ nói, đừng,

đừng động thủ! Hơn nữa, cái vợt cầu lông này rất đắt đó, đừng đánh hỏng!"

Đúng, Uyển Lãng Thiên anh đường đường là một nam tử hán, không sợ bị đánh; chỉ là với tư cách là một cựu vận động viên, phải biết nâng niu dụng cụ thể thao.

"Đánh? Sao tôi lại phải đánh cậu? Tôi đến đây là để mời cậu, lập đội với tôi đi 2."

2: câu này nguyên văn "...,跟我在一起吧。", câu này thường được nói khi tỏ tình, ý là chúng ta hẹn hò đi nên ở đằng sau Uyển Lãng Thiên đã hiểu lầm là Hạ Vũ Đình bảo hẹn hò; nhưng ở đây Hạ Vũ Đình là đến mời Uyển Lãng Thiên cùng lập đội đánh cầu lông đôi, nên mình dịch như vậy.

Mắt của Hạ Vũ Đình rất to và khá xinh đẹp, đáng chết bọng mắt lại còn không có quầng thâm.

Không biết kiếp trước tên khốn này đã làm bao nhiêu chuyện tốt, mà kiếp này vừa có tài vừa có sắc, lại còn là bá tổng đời thứ hai nữa.

Uyển Lãng Thiên đều sắp bị "tình địch hoàn mỹ" ở trước mặt này ngược đến khóc, anh khẳng định, tên khốn Hạ Vũ Đình này chính là tới để ngược anh.

Kabe-don anh, chính là bắt anh nhìn rõ ưu thế của hắn ở khoảng cách gần.

Tuy rằng, mặt của Hạ Vũ Đình không viết: "Thế nào, nhìn rõ chưa, tôi đẹp trai hơn cậu nhiều, tài sản trong nhà cũng vượt qua câu bảy tám con phố."

Đợi một chút, cậu ta vừa nói gì cơ?

"Lỗ tai cậu không tốt à? Vậy tôi nói to một chút, tôi nói, cậu lập đội với tôi!"

Hạ Vũ Đình ghé vào bên tai anh, cất cao giọng nói, tên này ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy, đây là muốn gom hết ưu điểm của toàn thế giới lên người mình sao?

Trọng điểm là, tại sao tình địch lại muốn hẹn hò với tôi?

Uyển Lãng Thiên sợ hãi nhìn gương mặt trước mắt mình, rất nghiêm túc, xem ra không phải là đang chơi khăm.

"Để tôi bình tĩnh một chút, không đúng, là cậu nên bình tĩnh một chút. Tôi với cậu là tình địch, không phải là mối quan hệ có thể ở bên nhau."

Uyển Lãng Thiên nhìn xung quanh: " Tôi hiểu rồi, đây là chơi nói thật hay mạo hiểm? Hay là tiết mục chơi khăm? Camera giấu ở đâu?"

"Tình địch? Ai với ai?"

Hạ Vũ Đình ngơ ngác, đôi mắt tràn đầy vẻ vô tội, còn có chút đáng yêu.

Uyển Lãng Thiên mày đúng là phải bình tĩnh một chút, tỉnh táo lên, hắn là tình địch của mày! Đáng yêu cái méo gì!

"Nghiêm Tiểu Linh đó, cô ấy thích cậu, tôi thích cô ấy, không phải tình địch thì là gì? Còn cậu, cậu có thích cô ấy không?"

Uyển Lãng Thiên cũng không chịu thua mà trừng to đôi mắt, nhìn thẳng vào Hạ Vũ Đình, chất vấn hắn.

"Ai cơ? Tôi không quen?"

Hạ Vũ Đình với một câu đơn giản dứt khoát mà bỏ qua đề tài về Nghiêm Tiểu Linh, tiếp tục tra hỏi Uyển Lãng Thiên: "Trở lại chuyện chính, cậu cùng tôi đánh cầu lông, được? Hay là không được? Nói một câu."

Ý của ở cùng nhau ở đây là cùng đánh cầu lông?

"Tin tình báo của cậu đứt giữa đường à? Tôi đã rút ra khỏi đội cầu lông rồi, chuyện về câu lông không có quan hệ gì với tôi."

Uyển Lãng Thiên nhẹ nhàng đẩy Hạ Vũ Đình ra, đẩy không được! Tên khốn này mặc quần áo nhìn thì gầy, thế mà có cơ bắp!

"Thế nào? Cậu không được chỗ nào? Rõ ràng hồi cấp 3 cậu đã đạt huy chương vàng giải Cầu lông Thiếu niên, tại sao lại rời đội?"

Không, không được chỗ nào?

Uyển Lãng Thiên tức giận trừng mắt nhìn Hạ Vũ Đình, túm lấy cổ áo của hắn: "Tôi chỗ nào đều được! Hừ, ngược lại là cậu có được hay không? Có thể theo kịp tốc độ của tôi không?"

Đàn ông sao có thể nói không được? Uyển Lãng Thiên có chết cũng phải vớt mặt mũi lên.

Nhưng mà, nhỡ đâu Hạ Vũ Đình không sợ chết, nhất định phải cùng anh lập đội đánh đôi, chuyện này sao có thể được?

Muốn cùng mình lập CP đánh cầu lông đôi?

Thế nào cũng cảm thấy có điều không ổn!

Hạ Vũ Đình bị anh túm cổ áo cũng không tức giận, trái lại còn cười, cười vui vẻ như một tên ngốc.

"Ồ? Đây nghĩa là..., tôi coi như câu đồng ý rồi đó. Tôi đương nhiên là biết cậu rất giỏi, nếu không thì sao tôi lại tìm cậu lập đội đánh đôi chứ?"

Uyển Lãng Thiên ngẩn cả người, cái này có tính là tự đào hố chôn mình không?

Anh vội vàng thu tay lại, nhưng lại bị Hạ Vũ Đình bắt lấy: "Đi, trước tiên dẫn cậu đi chọn một cái vợt tốt, tối nay liền bắt đầu xuất trận."

"Này, cậu đợi, đợi đã! Tôi vẫn cần phải suy nghĩ lại."

Cổ tay của Uyển Lãng Thiên bị nắm rất chặt, lực tay của Hạ Vũ Đình thật đáng kinh ngạc, khiến cho anh chạy trốn được.

Anh đây là đã gặp phải tình địch kỳ quái nào vậy? Vừa xuất hiện liền là tình tiết cực phẩm ép buộc, làm khó?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play