Liên tục chơi hai trò, Uyển Lãng Thiên mới phát hiện mình bị rớt hố rồi.
Trận đấu giao hữu hôm nay, rõ ràng là đội điền kinh dùng nó để hố đội cầu lông bọn anh!
"Trò chơi nào cũng là dựa vào lực chân để giành thắng lợi, các cậu là người phụ trách nghĩ trò chơi, mà không có chút tinh thần thể thao nào vậy?"
Đội trưởng đội cầu lông tức giận, đội trưởng đội điền kinh lại dương dương tự đắc, bắt chéo chân: " Để xem xem cơ chân của đội các cậu có được hay không. Đánh cầu lông cũng cần chú ý rèn luyện chân, rất quan trọng đó!"
"Uyển Lãng Thiên! Hạ Vũ Đình! Hai cậu nhất định phải thắng!"
Bị nhiều người gửi gắm hy vọng, Uyển Lãng Thiên càng căng thẳng hơn.
Nhưng mà bảo anh và Hạ Vũ Đình chơi kiềng ba chân gì đó, làm sao thắng nổi?
Hạ Vũ Đình lại trông rất bình tĩnh, còn ôm chặt anh, ghé gần tai anh thảo luận chiến thuật: "Đợi lát nữa tôi đếm số, thì chúng ta bước đi theo nhịp số, không cần căng thẳng, cứ đi từng bước một."
Đánh cầu lông là sở trường của Uyển Lãng Thiên, nhưng khi nói đến chơi trò chơi thì anh thật sự là không ổn.
"Biết rồi, cậu phải dẫn cho tốt, đội trưởng đã nói rồi, chúng ta nhất định phải thắng."
Uyển Lãng Thiên nhìn chằm chằm về phía trước, vốn dĩ tiết tấu lúc bắt đầu còn khá tốt, nhưng khi nhìn lướt qua thấy Nghiêm Tiểu Linh đang cầm máy ảnh chụp anh, lơ đãng một cái, bước chân liền loạn.
Chân của hai người bị trói vào với nhau, chân kia thì đứng không vững, người mất thăng bằng, hai người liền lảo đảo.
Uyển Lãng Thiên ngã người về phía trước, Hạ Vũ Đình vội vàng ôm lấy, cứ thế cả hai người đều bị ngã.
"Cậu không sao chứ?" Hạ Vũ Đình người bị đè lên, câu đầu tiên nói ra lại là quan tâm Uyển Lãng Thiên.
Uyển Lãng Thiên chỉ cảm thấy xấu hổ, muốn đứng dậy nhưng không dậy được, xung quanh thì bắt đầu có tiếng la hét "wow wow".
Tần Thanh Vân vẫn tính là còn chút lương tâm, đi tới tháo dây buộc trên chân hai người họ, kéo Uyển Lãng Thiên dậy.
"Ha ha ha, Uyển Lãng Thiên và Hạ Vũ Đình thua rồi! Vui lòng qua bên đây rút thẻ mệnh lệnh. Nếu như rút phải nói thật, thì hai cậu phải trả lời theo sự thật, nếu rút phải mạo hiểm, thì hai cậu phải hoàn thành theo yêu cầu. Chúng tôi sẽ cử người tới giám sát hai cậu đó nha."
Nụ cười của hai cô gái phụ trách quản lý thẻ mệnh lệnh dần dần trở lên khoa trương. Trong khi Uyển Lãng Thiên kinh hồn bạt vía, thì Hạ Vũ Đình đã bước qua đó, chuẩn bị rút thẻ.
"Từ từ đã! Vận may của cậu như thế nào? Bình tĩnh trước đã, đừng có rút vội!"
Uyển Lãng Thiên vội vàng giữ lấy tay của cậu ta, sợ rằng cậu ta mà rút thì không còn đường lui nữa.
Hai cô gái cười đầy ẩn ý: "Nào, tuỳ tiện rút một tờ là được!"
Những cô gái đã biết rõ thông tin ở bên cạnh ghé tai nhau thì thầm, ao ước: "A, hi vọng là hai người họ rút trúng mạo hiểm, chính là cái đó đó."
"À, cái đó, phải rồi, tôi cũng muốn xem hai người họ chơi trò mạo hiểm đó!"
Uyển Lãng Thiên càng nghe càng sợ, nhìn những tấm thẻ ở phía trước, muốn đấu tranh lần cuối, lớn tiếng phản đối.
"Tại sao lại không thể tự chon giữa nói thật hay mạo hiểm? Các cậu như thế này là không tuân theo quy tắc?"
Anh mới không muốn cùng Hạ Vũ Đình chơi mạo hiểm, nhỡ đâu mà rút phải thể mệnh lệnh kì quái nào đó thì phải làm sao?
"Quy tắc? Chúng tôi chính là quy tắc. Có chơi có chịu, hai cậu thua rồi thì phải tuân theo quy tắc của chúng tôi."
Nhờ sự cổ vũ nhiệt liệt trước đó của đội trưởng đội điền kinh, hai cô gái hăng hái hùa theo, dải bài ra: "Mau chọn đi, mọi người đều như nhau cả, rất công bằng!"
Công bằng? Công bằng thì có ích gì chứ?
"Hay là để tôi rút đi, lúc nhỏ đi rút thưởng, tôi thường hay rút trúng."
Hạ Vũ Đình thấy Uyển Lãng Thiên khó xử như thế, liền chủ động xin ra trận, xắn tay áo lên chuẩn bị rút thẻ.
"Đợi đã, cậu rút trúng giải gì?"
Uyển Lãng Thiên cảnh giác hỏi cho rõ ràng, đúng như dự đoán, Hạ Vũ Đình cười tủm tỉm nói: "Tất nhiên là giải khuyến khích rồi."
"Thôi đi! Để tôi tự rút!"
Uyển Lãng Thiên nghĩ, dù sao thì anh cũng có vận may rút được giải ba, nên chắc là so với tên Hạ Vũ Đình đen đủi này cũng tốt một chút?
Uyển Lãng Thiên lần đầu tiên phát hiện vận may của mình thật không tốt chút nào, nhìn nội dung trên tấm thẻ, mặt đầy hối hận.
"Hai người cùng ăn một thanh bánh quy, sao cho phần thừa lại không vượt quá 2 cm, nếu không làm được thì sẽ phải làm lại lần nữa."
Uyển Lãng Thiên thật muốn đào hố chôn mình luôn cho xong, còn Hạ Vũ Đình thì lại nhìn chằm chằm, hào hứng mà đọc nội dung trên tấm thẻ.
"Trời ơi, thế mà lại là trò mạo hiểm này, mong quá đi."
"2 cm là rất ngắn đó, một chút nữa thôi là chạm môi rồi!"
Người xem và các cô gái của hai đội đều la hét mong chờ, Uyển Lãng Thiên trừng mắt nhìn đồng đội của mình: Hừ, hài lòng rồi phải không? Cậu chính là muốn hấp dẫn sự chú ý của các cô gái thôi, cái tên thiếu gia thích huênh hoang này.
"Muốn chơi thì chơi nhanh đi."
Uyển Lãng Thiên nói xong, liền cắn một đầu bánh trước.
Hạ Vũ Đình không biết ở kia điều chỉnh tâm trạng gì, còn làm mấy động tác dãn cơ, hít thở sâu mấy lần.
Trong trận đấu chính thức, anh chưa bao giờ thấy Hạ Vũ Đình căng thẳng như vậy.
Hai người cắn ở hai đầu bánh quy, Uyển Lãng Thiên bắt đầu dùng mắt "cảnh cáo " Hạ Vũ Đình.
[Hạ Vũ Đình, thông minh lên cho tôi, tuyệt đối đừng để phát sinh chuyện như lần trước nữa!]
Hạ Vũ Đình liều mạng nháy mắt đáp lại. Uyển Lãng Thiên cũng không chắc người kia có hiểu ý mình hay không, chỉ có thể căng da đầu bắt đầu gặm bánh quy.
Uyển Lãng Thiên thường nghĩ, thứ ông nội và ba đã bồi dưỡng, ăn sâu bén rễ trong anh, không phải là cầu lông, mà là cái tính hiếu thắng chiết tiệt này.
Nếu không phải do tính hiếu thắng chiết tiệt kia, nếu không phải mắt nhìn thấy thanh bánh quy còn thừa chưa đến 2 cm, thì anh sẽ không mạo hiểm cắn nốt phần bánh quy còn lại, như vậy thì sẽ không chạm môi với Hạ Vũ Đình!
Khoảnh khắc chạm môi đó, đôi mắt của Hạ Vũ Đình mở to, ánh mắt lấp lánh, Uyển Lãng Thiên sợ tới mức lùi lại.
"A a a, hôn rồi, chắc chắn là hôn rồi."
"Lần uống nước đó là hôn gián tiếp, lần này là hôn trực tiếp rồi."
Các cô gái xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, Uyển Lãng Thiên nóng lòng muốn đi tìm Nghiêm Tiểu Linh.
Cô ấy căn bản là không nhìn bên này!
Không biết tối nay Nghiêm Tiểu Linh không chỉ là đến tham gia trận đấu, mà nhiệm vụ chủ yếu của cô nàng là giúp báo trường chụp mấy bức ảnh và làm ghi chép hiện trường, khi về phải làm báo cáo tường thuật về trận đấu giao hữu của câu lạc bộ thể thao.
Anh chơi tới mức không thèm đếm xỉa đến cái gì, còn cảnh chạm môi với Hạ Vũ Đình lúc nãy là hình ảnh mập mờ đẹp nhất. Nếu như để Nghiêm Tiểu Linh nhìn thấy, thì cô ấy chắc chắn sẽ tin rằng anh và Hạ Vũ Đình là một đôi, rồi dần dần sẽ từ bỏ Hạ Vũ Đình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT