"Tôi cũng muốn rút ra khỏi đội." Tần Thanh Vân nằm bẹp ở giữa lối đi nhỏ trong ký túc xá, bộ dạng như nằm yên mặc người giẫm đạp.

"Tôi đã bị kéo về hố rồi, anh em tốt với nhau sao có thể một mình thoát hố?"

Uyển Lãng Thiên biết Tần Thanh Vân ở trong câu lạc bộ điền kinh cũng không dễ dàng gì, gần đây ngày nào cũng bị tên đàn anh ác ma lôi đi huấn luyện đặc biệt.

Tần Thanh Vân ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà trừng mắt anh: "Hừ, cậu đây không phải là anh em tốt, mà là thân sinh, đủ nhẫn tâm."

"Hiếm lắm cậu mới cho tôi cơ hội để chà đạp cậu, cậu đã quên lần trước đã cười trên nỗi đau của tôi như thế nào rồi hả? Cái này gọi là vật đổi sao dời."

Uyển Lãng Thiên ngồi xổm trên giường,vừa xúc kem ăn, vừa nói ra những câu nói lạnh lùng.

"Nghiêm Tiểu Linh sao lại có loại anh trai như vậy nhỉ? Cậu nói xem, hoặc là Nghiêm Tiểu Linh được ôm về nuôi, hoặc là Nghiêm Thừa Phong là được nhặt về.

Tần Thanh Vân bật người ngồi dậy, cau mày bóc phốt Nghiêm Thừa Phong.

"Chỉ là sinh viên năm ba, mà như ông già trăm tuổi, cả ngày cứ nghiêm túc mà lải nhải đạo lý."

Tần Thanh Vân vò đầu bứt tóc: "Phiền nhất chính là anh ta cứ nhìn chằm chằm tôi thôi, những tên khác cũng có cả đống vấn đề mà? Cứ như anh ta mắt mù vậy, tôi cũng không cùng anh ta tranh giành phụ nữ, làm gì mà phải như thế?"

Nghiêm Thừa Phong là đội trưởng đội điền kinh, tướng mạo rất ngầu, rất khác so với em gái ngọt ngào Nghiêm Tiểu Linh, không nói thì cũng không có người có thể đoán ra họ là anh em ruột.

Anh ta cũng là "thiên địch" của Tần Thanh Vân.

Bình thường cái miệng của Tần Thanh Vân toàn làm hại người khác mà không có lợi cho bản thân, mở miệng liền đắc tội người khác, nhưng Nghiêm Thừa Phong còn lợi hại hơn cậu ấy nhiều, không cần mở miệng liền đắc tội người khác.

Gần như cả đội điền kinh, không, thậm chí là cả người của học viện thể thao đều rất ghét Nghiêm Thừa Phong.

Có người thì sợ, có người thì đố kị, cũng có người như Tần Thanh Vân, chỉ đơn thuần là ghét.

Tần Thanh Vân luôn nói là: "Tôi khẳng định là một ngày nào đó sẽ bị tên Nghiêm Thừa Phong này ép từ bỏ đội điền kinh yêu thích nhất của mình."

Tuy nhiên, thực tế chứng minh, Tần Thanh Vân thực sự rất thích đội điền kinh, rất thích chạy.

Cậu ấy đã vào đội điền kinh mấy tháng rồi, bằng mắt thường cũng có thể thấy được cậu ấy đã bị Nghiêm Thừa Phong hành hạ đến gầy đi không ít, sắc mặt tiều tuỵ, nhưng cậu ấy cũng không rời đội.

Uyển Lãng Thiên cũng không hiểu vì sao Nghiêm Thừa Phong lại như thế.

"Hôm nay tôi thật sự muốn ném đơn xin rút khỏi đội vào mặt anh ta. Nhưng tôi lại nghĩ lại, tôi không có làm sai cái gì, là do anh ta vừa hà khắc vừa biến thái, dựa vào đâu mà tôi phải từ bỏ chạy chứ?"

Tần Thanh Vân cắn chặt môi, siết chặt nắm tay.

Uyển Lãng Thiên nhìn ánh mắt đáng thương của Tần Thanh Vân đang ngồi dưới đất, đưa tay ra kéo cậu ấy lên.

Xuất phát từ sự đồng cảm, đem hộp kem đã ăn hết một nửa cho người anh em tốt của mình, vỗ vỗ vai: "Anh em chúng ta đều là người lưu lạc chân trời."

Nếu đã có nạn cùng chia, vậy có phúc thì cũng nên cùng hưởng.

"Có một tên ngốc muốn mời cơm, cậu cũng đi đi, làm anh ta tiêu hết số tiền có trên người ngày hôm nay."

Uyển Lãng Thiên lắc lắc chiếc điện thoại vừa nhận được lời mời đi ăn tối của Hạ Vũ Đình trước mặt Tần Thanh Vân.

Trong khoảng thời gian này, huấn luyện đánh đôi của hai người bọn anh đã có hiệu quả rõ rệt. Cùng chơi một trận với cặp đôi vàng đánh cầu lông đôi trong đội, thế mà có thể đánh hoà, thậm chí huấn luyện viên còn bị sốc.

Hạ Vũ Đình nói: "Tất cả là nhờ sự chỉ đạo của Uyển Lãnh Thiên, cậu ấy thật sự là một thiên tài cầu lông."

Hạ Vũ Đình không chỉ nói lời khách sáo trước mọi người trong câu lạc bộ cầu lông, mà còn mời tôi đi ăn một bữa thịnh soạn.

Tuy nhiên, cái kiểu lựu đạn bọc đường này, Uyển Lãng Thiên đã nhìn rõ từ lâu rồi.

Mua đồ cho anh, cho tiền boa lúc làm thêm, đi cửa hàng anh làm thêm tiêu tiền giúp anh tăng doanh thu, mời ăn cơm, tất cả đều là chiêu trò của tên tình địch tâm cơ Hạ vũ Đình.

Đợi cho anh ăn uống no đủ, để cho anh nhận lợi trước sau đó phải nể mặt hắn ta, chính là ngày mà mưu kế của hắn ta thành công.

"Cậu nhận nhiều đồ của tôi như vậy, nhận hồng bao của tôi, còn ăn bữa cơm thịnh soạn mà tôi mời, thế mà giờ vẫn có mặt mũi giành Nghiêm Tiểu Linh với tôi à?"

Uyển Lãng Thiên sẽ không để cho hắn ta thực hiện được, tình địch có âm mưu, thì anh cũng có đối sách, gặp chiêu nào phá chiêu đó.

Vì vậy, đồ mà Hạ Vũ Đình mua cho anh phải giữ cho tốt, hồng bao mà Hạ Vũ Đình cho anh cũng phải giữ nguyên như thế.

Ăn một bữa? Đương nhiên là phải kéo thêm Tần Thanh Vân đi, nhiều người mới náo nhiệt.

Hạ Vũ Đình nhìn thấy Tần Thanh Vân đi theo đằng sau, vẻ mặt lập tức thay đổi, giống là nhìn thấy một bóng đèn cực kỳ chói mắt, ghét bỏ mà dời ánh mắt đi.

"Hôm nay căng tin trường không mở hả? Hay là các quán ăn gần trường đều đóng cửa?"

Hạ Vũ Đình không vui mà trào phúng Tần Thanh Vân đang đi theo sau tới ăn ké, uống ké.

Tần Thanh Vân mỉm cười: "Đại thiếu gia đừng có tức giận như vậy? Một mình tôi có thể ăn đến nỗi làm cậu nghèo sao? Còn có, đừng quên lần trước cậu đã ăn đồ tôi mua đó."

Uyển Lãng Thiên đứng bên cạnh làm chứng: "Đúng vậy, lần trước tôi chỉ truyền dịch đường glucose, một miếng cũng không động, tất cả đều bị cậu ăn sạch."

Hạ Vũ Đình không nói lên lời, trước mặt Uyển Lãng Thiên anh không thể làm sụp đổ hình tượng.

Anh chính là kiểu nhân vật hoàn hảo, có tiền hào phóng, tuỳ hứng; thẻ đen, thẻ vàng có thể cho Uyển Lãng Thiên tuỳ ý cả.

"Chỉ nói đùa mà thôi, đi ăn buffet đương nhiên là càng đông càng vui."

Hạ Vũ Đình nói thì nói như vậy, nhưng vẫn cố ý kéo Uyển Lãng Thiên lên tầng hai khu đồ ngọt, rau và hoa quả để ăn, để Tần Thanh Vân một mình khu thịt tầng một.

Nhưng thật ra Tần Thanh Vân cũng chẳng ngại bị bỏ lại, đỡ khỏi bị Uyển Lãng Thiên phàn nàn "ăn quá nhiều thịt".

"Tần Thanh Vân, cậu có phải ăn quá nhiều thịt rồi không?"

Tần Thanh Vân nhảy dựng lên, bản sao Uyển Lãng Thiên từ đâu đến.

Gặp quỷ giữa ban ngày sao? Tần Thanh Vân trừng lớn đôi mắt để nhìn rõ, không phải quỷ, có cằm.

Người đứng trước mặt anh, nhíu mày nhìn cái đĩa đầy thịt của anh, chính là thiên địch Nghiêm Thừa Phong.

"Cậu thế mà dám ăn nhiều bò bít tết, tôm hùm phô mai như thế? Còn ăn thịt cừu béo như vậy? Hôm nay cậu mà không cùng tôi về chạy 50 vòng thì không được phép ngủ."

Nghiêm Thừa Phong cầm kẹp sắt trong tay, bộ dáng muốn kẹp chặt lấy Tần Thanh Vân không bỏ.

"Không được uống Coca, lượng calo quá cao, uống cái này, nước ép ngô tím, còn có nước ép mướp đắng."

Nghiêm Thừa Phong trực tiếp kéo Tần Thanh Vân sang bàn của mình, bắt đầu sắp xếp chế độ ăn uống lành mạnh cho cậu.

Cái này không được ăn, cái kia chỉ được ăn hai miếng, nhất định phải uống cái này.

Tần Thanh Vân thở dài, nhưng không dám làm trái, sợ tí nữa không phải chỉ chạy 50 vòng mà là 100 vòng.

Tần Thanh Vân lần được đầu trải nghiệm: trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Nếu biết sớm, đã không tham bữa cơm này của Hạ Vũ Đình, lần này thật sự là hố chết mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play