Mục Kinh Trập và những người khác đã đồng ý trở lại vào Chủ nhật, Thiệu Kỳ Dương thấy rằng họ vẫn chưa trở lại nên biết có sự chậm trễ.

Sợ rằng họ sẽ đi về vào ban đêm cho nên anh đến đón.

Nhìn thấy Thiệu Kỳ Dương kinh ngạc, Mục Kinh Trập không khỏi nói: "Nếu như chúng ta không trở về, cậu không phải sẽ chạy hoảng sao?"

Thời này không có điện thoại di động nên liên lạc rất bất tiện.

Thiệu Kỳ Dương cười cười, "Cũng không phải là đã thấy người sao?"

Mặc dù Mục Kinh Trập mạnh mẽ, nhưng anh vẫn lo lắng cho một người phụ nữ có năm đứa con, trong lòng cũng cảm thấy may mắn vì có thể ra đón kịp.

"Chúng ta suýt chút nữa đã qua đêm trên huyện."

"Vậy thì cũng tốt, cô không trở về, tôi đi trấn đón, cũng xem như đi làm sớm."

Thiệu Kỳ Dương mượn một chiếc xe đạp trong thôn, nhưng anh vẫn phải quay lại để trả lại chiếc xe đạp nếu không gặp được người.

Có thêm Thiệu Kỳ Dương cũng chia sẻ được gánh nặng, Mục Kinh Trập cũng thoải mái và đạp nhanh hơn rất nhiều.

Sau mười giờ tối, cuối cùng cũng về đến nhà.

Mọi người trong thôn Đại Đông đều chìm vào giấc ngủ, vô cùng yên tĩnh, Thiệu trung trên lưng Mục Kinh Trập cũng ngủ thiếp đi.

Về đến nhà, cô đánh thức Thiệu Trung trước, để cậu bé đi vệ sinh, sau đó bế cậu lại dỗ cậu ngủ tiếp.

Thiệu Trung ngẩn người, ôm chặt Mục Kinh Trập: "Mẹ... Con cũng muốn gọi mẹ là mẹ, con có thể gọi mẹ được không?"

Nửa mê nửa tỉnh, Thiệu Trung cũng hỏi ra vấn đề mà cậu đã suy nghĩ rất lâu.

Nghe thấy Thiệu Bắc kêu lên, cậu muốn làm theo.

Mục Kinh Trập: "...Ừ, con có thể gọi ta."

Đã phá lệ được sự duy nhất của Thiệu Bắc, Thiệu Trung cũng có thể gọi như vậy nha.

Một người là mẹ và hai người cũng là mẹ.

Thiệu Trung cười toe toét và chìm vào giấc ngủ trong yên bình.

Mục Kinh Trập không khỏi nở nụ cười.

Thiệu Kỳ Dương trổ tài nấu ăn, cơm nước xong xuôi, Mục Kinh Trập lấy số tiền mà Thiệu Bắc kiếm được lần này trước mặt Thiệu Kỳ Dương.

"Đây là tiền Tiểu Bắc nhảy múa quay quảng cáo, nhảy múa tiền cũng không nhiều lắm, chỉ là trợ cấp một chút, nhưng quay quảng cáo tiền cũng rất nhiều tận một trăm."

Một trăm khối là rất nhiều tiền vào thời điểm này.

"Tiểu Bắc giỏi thật đấy." Thiệu Kỳ Dương rất vui vẻ, "Con bé còn có thể quay quảng cáo."

"Sau này con sẽ xuất hiện trên tivi, cậu ạ, cậu nhất định phải chú ý theo dõi con."

"Được."

"Con sẽ kiếm tiền trong tương lai, sau đó mua TV để chúng ta có thể xem ở nhà."

Có một chiếc TV ở nhà là niềm tự hào và hạnh phúc nhất đối với những đứa trẻ trong thôn, Thiệu Bắc thậm chí còn mơ ước mua được một chiếc TV.

Bây giờ khi nghe những lời khen ngợi về việc kiếm tiền, phản ứng đầu tiên của là mua một chiếc TV.

"Được, nhất định sau này sẽ mua TV."

Mua xe đạp xong lại muốn mua tivi, chắc chắn nhu cầu của người này không ngừng tăng lên.

Thật tốt khi Thiệu Bắc có ý tưởng này, Mục Kinh Trập cũng ủng hộ, "Sau này Tiểu Bắc sẽ để dành tiền mua TV cho con, chúng ta giao cho con cất giữ nhé?"

Mục Kinh Trập không đề cập đến Thiệu Kỳ Dương, không phải vì cô không tin tưởng anh mà vì cô sợ Triệu Lan sẽ hỏi đi hỏi lại.

Thiệu Bắc nhìn anh trai rồi nhìn Mục Kinh Trập, suy nghĩ một chút: "Con không giữ, mẹ cầm đi."

"Ừm, cầm đi, lần này tốn không ít tiền." Thiệu Đông cũng gật đầu.

Mục Kinh Trập nghĩ một chút, "Vậy thì Thiệu Bắc sẽ giữ nó cho riêng mình, lần sau khi lên huyện thành thì ta sẽ giúp con mở một tài khoản trong ngân hàng và gửi nó ở đó."

Cô sẽ không sử dụng số tiền mà Thiệu Bắc đã kiếm được, cũng như số tiền mà mấy đứa trẻ kiếm được, trừ khi nó thực sự cần thiết.

Bởi vì cô vẫn có thể kiếm tiền được.

"Thiệu Tây cũng vậy, sau này phí bản thảo sẽ được lưu lại, bản thảo của con cũng vậy, chúng sẽ được giữ cho con."

Không cần con cái để kiếm tiền nuôi gia đình.

Mục Kinh Trập đã đưa ra quyết định và đưa bọn trẻ đi ngủ.

Thiệu Kỳ Dương lại đợi Mục Kinh Trập và đưa cho cô chi phí sinh hoạt.

"Sau khi có được chiếc xe đạp, tôi cũng đã gửi nhiều thư hơn. Đây là phần thưởng của tôi."

"Cậu phải giữ tiền bên người, đừng để bụng đói."

"Được, tôi sẽ, cô cứ nói thân thể là vốn liếng của cách mạng, tôi nhớ kỹ."

Thiệu Kỳ Dương rất vui vì sự quan tâm của Mục Kinh Trập.

Trái tim anh tràn đầy ấm áp.

Mục Kinh Trập cùng mấy đứa nhỏ trở về, cái nhà này thật giống như một cái nhà thật sự, hai ngày trước bọn họ không có ở, anh cảm thấy cả nhà rất trống trải, trong lòng cũng rất trống rỗng.

"Tối mai tôi cũng sẽ trở lại nếu không có gì ngoài ý muốn, Kinh Trập." Thiệu Kỳ Dương thông báo.

Anh đã từng cảm thấy rất phức tạp khi về nhà, trở về liền cảm thấy mệt mỏi, mỗi ngày phải đối mặt với sự cằn nhằn và bắt bẻ của Triệu Lan, áp lực mà bà ta đặt lên vai anh. Nhưng anh cũng không thể không trở về, lần nào cũng lê những bước chân nặng nề, cũng chưa từng có chút gì mong chờ.

Cũng là sau khi phân gia, anh bắt đầu mong được về nhà, bởi ở nhà có những bữa cơm nóng hổi và những tiếng cười.

Đây là ngày anh mơ ước, đây là ngôi nhà lý tưởng của anh, sau khi trở về nhà, dường như mọi mệt mỏi đều tan biến và anh càng có động lực cho cuộc sống tương lai, anh muốn cho những người mình yêu thương ngày càng tốt hơn, vì tương lai mà nổ lực bền bỉ.

Các đồng nghiệp và lãnh đạo nói rằng anh hiện đang ở một trạng thái hoàn toàn khác, Thiệu Kỳ Dương cũng hy vọng rằng anh sẽ luôn như vậy trong tương lai.

Anh thậm chí không muốn gọi Mục Kinh Trập là chị dâu nữa, từ lúc nào đã vô thức gọi cô bằng tên.

Như thể theo cách này, mối quan hệ giữa em chồng và chị dâu có thể dần dần nhạt đi.

Thiệu Kỳ Dương cảm thấy rằng Mục Kinh Trập có lẽ đã hiểu...

Nhưng cô... không hiểu.

So với việc gọi là chị dâu, cô càng thích việc gọi bằng tên, cũng không có bất cứ khó chịu gì, chỉ cho rằng Thiệu Kỳ Dương không muốn gọi chị dâu là vì hành động trước đây của nguyên chủ mà thôi.

Cô gật đầu, thừa dịp có thời gian cô liền nói với Thiệu Kỳ Dương về việc Thiệu Tây nhìn thấy Thiệu Kỳ Hải.

"Ở chợ đem có nhất nhiều người, tôi cũng không chính mắt nhìn thấy. Nhưng Shao Xi đã khóc rất nhiều và nói rằng thằng bé đã tận mắt chứng kiến, thằng bé rất buồn và nói anh ấy không cần chúng nữa."

Thiệu Kỳ Dương không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, "Anh hai? Thật sự là anh hai sao?"

"Không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ là nhìn nhầm thôi."

Thiệu Kỳ Dương gật đầu, "Ừm, nhất định là nhìn nhầm, nếu không anh hai cũng không bỏ lại đám Tiểu Bắc đâu."

Anh hai không phải là người vô trách nhiệm như vậy.

Nói đến anh trai, Thiệu Kỳ Dương nhìn Mục Kinh Trập nhiều hơn, xem tâm tình của cô thế nào.

Mục Kinh Trập cũng nhìn Thiệu Kỳ Dương, nhìn vẻ mặt vô tội của anh, không khỏi gật đầu.

Anh thực sự rất đẹp trai, khó trách rất nhiều cô gái trong thôn đều có ấn tượng tốt với anh.

Ngoại hình của Thiệu Kỳ Dương rất ưa nhìn, tính tình tốt, lại tốt bụng và có trách nhiệm, làm việc tốt, tuy không phải là nhân viên chính thức nhưng so với làm ruộng thì tốt hơn.

Điều kiện này thực sự tốt, vì vậy vài ngày trước, mọi người luôn đến hỏi thăm một cách công khai và bí mật, hỏi Thiệu Kỳ Dương nghĩ gì, có muốn làm mai hay không.

Trước đây Mục Kinh Trập cảm thấy chuyện của cậu em chồng khó quản lý, không giải thích rõ ràng được, đành phải đích thân đi hỏi.

Mọi người thường nói chị dâu trưởng như mẹ, Triệu Lan cùng chị dâu Thiệu đều không thèm để ý, hiện tại cô vẫn chưa rời đi, chỉ có cô mới có thể giúp lo liệu, vì vậy cô không nên bỏ qua mọi thứ.

Sau khi được gọi là mẹ, thời gian Mục Kinh Trập rời khỏi Thiệu gia có thể sẽ kéo dài hơn vì vậy cô không thể làm lơ tất cả.

Lý do chính là Thiệu Kỳ Dương thực sự tốt.

Thừa dịp buổi nói chuyện tối nay, Mục Kinh Trập thăm dò hỏi: "Thiệu Kỳ Dương, khoảng thời gian này cậu có gặp được cô gái nào thích hợp không? Có ý trung nhân nào không?"

Ý tứ chính là nên tìm đối tượng đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play