Thiệu Bắc muốn gọi Mục Kinh Trập là mẹ giống như tất cả những đứa trẻ.

Cô bé thận trọng nhìn Mục Kinh Trập sau khi hỏi, sợ rằng Mục Kinh Trập sẽ từ chối hoặc làm cô không vui, khuôn mặt đầy lo lắng.

Cha không muốn chúng nữa, dì cũng sẽ khinh thường chúng sao?

Mục Kinh Trập không nghĩ đến sẽ nghe được câu hỏi này.

Gọi cô là mẹ? Đó không phải là một cái tên khác, đó là mẹ.

Mục Kinh Trập do dự, điều này trái ngược với kế hoạch của cô khi lần đầu tiên đến.

Cô chỉ định tạm thời chăm sóc chúng, hơn nữa cô cảm thấy mình làm chưa đủ, còn thua xa trách nhiệm một người mẹ.

Nhưng Thiệu Bắc lại nói rằng cô bé muốn gọi cho cô là mẹ, cô rơi vào trầm ngâm.

Vì mẹ không được gọi tùy tiện, ý nghĩa của danh xưng này rất quan trọng, tượng trưng cho trách nhiệm vô hạn.

Nếu cô đồng ý thì sau này có thể sẽ phải gánh thêm nhiều trọng trách, cô cũng không biết mình có thể gánh vác hay có thể làm được tất cả không.

Với sự do dự của Mục Kinh Trập, khuôn mặt của Thiệu Bắc ngay lập tức trở nên tái nhợt.

"Dì, con chỉ nói đùa thôi, con không có ý ỷ vào dì, các anh đã nói chúng con là gánh nặng, không thể để dì chậm trễ, con chỉ tùy tiện nói thôi."

Cô bé rất thích dì, nhưng không thể ép dì bằng cách gọi mẹ, ngay cả khi cha không cần, tại bọn chúng dựa vào cái gì mà bắt dì chăm sóc chúng mọi lúc?

Hiện tại cũng là đủ lắm rồi.

Thiệu Bắc mỉm cười, cố gắng coi đó là một trò đùa thực sự, nhưng dù sao cô bé vẫn còn nhỏ, khuôn mặt đã đầy buồn bã và quầng mắt hơi đỏ.

"Dì, chúng ta đi ra ngoài đi, con sẽ cùng bọn họ xin lỗi, cùng bọn họ giải thích."

Mục Kinh Trập nhìn Xiao Bei đang cười toe toét và không kìm được nước mắt, cảm thấy rất khó chịu.

"Không, Tiểu Bắc, ta chỉ sợ làm không tốt sẽ làm uổng phí một tiếng mẹ của con, bởi vì ta cũng chưa từng làm mẹ qua, sợ nếu làm không tốt thì con sẽ thất vọng chứ không phải vì ghét bỏ các con vướng víu."

Mục Kinh Trập nghiêm túc nói: "Con chưa bao giờ là gánh nặng, chỉ cần con muốn, không sợ thất vong, con có thể gọi ta là mẹ."

Mục Kinh Trập hít sâu một hơi, "Ta sẽ cố gắng làm một người mẹ tốt."

Kiếp trước cô cũng hâm mộ người khác có mẹ, lần này xuyên vào trong sách, ông trời bù đắp cho cha mẹ, đám người Lý Chiêu Đệ đối xử với cô rất tốt.

Ông trời đã bù đắp cho cô ấy, cô cũng nên giúp đỡ Thiệu Bắc.

Thiệu Bắc không thể tin được: "Thật sao? Thật sự có thể sao?"

"Ừm." Mục Kinh Trập khẳng định gật đầu.

Thiệu Bắc được xác nhận, hai mắt sáng lên, xông về phía Mục Kinh Trập: "Mẹ!" Thanh âm cực kỳ lớn.

Mục Kinh Trập vội vàng ôm lấy Tiểu Bắc, "Vui quá ta."

Lòng cô phức tạp, nghe thấy tiếng hét của Thiệu Bắc, cô không nhịn được cười.

"Ưm, mẹ!"

Thiệu Bắc vui mừng đến mức gọi mẹ nhiều lần, rồi lén lút hôn Mục Kinh Trập một cái.

Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại làm lòng Mục Kinh Trập mềm nhũn, đầu óc cũng bị nụ hôn làm cho chói mắt, lúc này cô chỉ ước mình có thể cho Thiệu Bắc cả thế giới.

Nhìn bộ dạng dễ thương của cô bé, Mục Kinh Trập không khỏi nói ra những câu nói chuẩn mực của bá chủ: "Tiểu yêu tinh."

Giờ phút này Thiệu Bắc chẳng phải chỉ là một tiểu yêu tinh sao, xinh xắn đến hoa mắt.

Cô chỉ đến làm bảo mẫu, nhưng bây giờ cô đã mất cả thể xác lẫn tinh thần và đã trở thành một người mẹ.

"Vậy mẹ chính là đại yêu tinh." Thiệu Bắc thính tai nghe thấy.

Mục Kinh Trập: "Ừm..."

Mục Kinh Trập quay lại ôm Thiệu Bắc đang bám lấy cô, mới trở về nhận được tin ngay là Thiệu Bắc đã được nhà quảng cáo chọn.

Ban đầu, Thiệu Bắc muốn xin lỗi với mấy bạn khác, bất quá người đã rời đi.

Quảng cáo kế hoạch các loại đã lên kế hoạch đến từ lâu, diễn viên người lớn cũng đã chọn từ lâu, Thiệu Bắc được chọn vào buổi sáng, buổi chiều bắt đầu quay.

Hiệu suất có thể nói là rất nhanh.

Thiệu Bắc chưa có kinh nghiệm đối mặt với máy ảnh, nhưng chỉ cần dạy một chút, cô bé đã nhanh chóng thành thạo.

Giống hệt như được sinh ra để đối mặt với máy ảnh, không có chút sợ hãi hay lúng túng nào.

Có nhiều người bình thường diễn rất tốt, thế nhưng khi đối mặt với máy ảnh lại cảm thấy mất tự nhiên và không thoải mái, Thiệu Bắc là một trường hợp ngoại lệ.

Quay chụp nhiều lần, nhưng mọi thứ diễn ra tốt đẹp, buổi chụp kết thúc vào buổi chiều.

Vì lý do này, Thiệu Bắc cũng nhận được một sản phẩm từ nhà quảng cáo, nói rằng nó có thể được sử dụng bởi cả người lớn và trẻ em, cho nên Thiệu Bắc cũng có thể sử dụng nó.

Thiệu Bắc đặc biệt yêu cầu bảy hộp, cho mẹ, cậu và các anh em trai mỗi người một hộp.

"Mẹ, của mẹ cái này, cái này cho người."

"Cảm ơn Tiểu Bắc."

Nhà quảng cáo không có quỵt tiền lương, quay chụp xong liền đưa cho Mục Kinh Trập một khoản thù lao nhỏ.

Mục Kinh Trập mang theo Thiệu Bắc đang phấn khích trở lại để tìm đám Thiệu Đông.

Người ngoài không được phép vào trong thời gian quay quảng cáo cho nên lũ trẻ vẫn đang đợi trong nhà khách, giáo viên đang chăm sóc chúng, có thể nghe thấy tiếng Thiệu Bắc gọi mẹ từ xa.

Mục Kinh Trập còn đáp lại.

Thiệu Đông, Thiệu Tây cùng Thiệu Nam liếc nhìn nhau: "..."

Những ánh mắt đầy phức tạp, trong khi đôi mắt của Thiệu Trung đầy ghen tị.

Sau khi Thiệu Bắc bước vào, cô bé đã kể với họ về trải nghiệm của ngày hôm nay, tiếp đó lại vô tình kêu một tiếng mẹ.

Sau khi kêu xong Thiệu Bắc có chút chột dạ nhìn các anh, nhưng Thiệu Đông và những người khác không nói gì.

Cô bé thở phào nhẹ nhõm.

Đối mặt với ánh mắt của Thiệu Đông và những người khác, Mục Kinh Trập sờ mũi, cảm thấy hơi áy náy.

Luôn có cảm giác rằng cô đã bắt cóc Thiệu Bắc và dụ dỗ cô bé gọi mình là mẹ.

Nhưng cô thực sự không có.

Trong khi Thiệu Bắc đang đi vệ sinh, Mục Kinh Trập vội vàng giải thích với Thiệu Đông.

"Cái kia Thiệu Đông... Ta không phải cố ý, buổi sáng đã xảy ra chuyện, cho nên Tiểu Bắc đổi cách gọi ta."

Thiệu Đông ánh mắt phức tạp: "Con biết."

Thiệu Bắc vô tâm cười, trực giác của cô bé vẫn luôn chính xác, người bình thường không thể lừa.

Thiệu Bắc có thể gọi cô là mẹ là vì Mục Kinh Trập tốt với cô bé và cũng là cô bé muốn gọi.

Mục Kinh Trập làm tốt như vậy, thật ra thay đổi cách gọi cũng là chuyện bình thường.

Mục Kinh Trập thấy Thiệu Đông không tức giận, Thiệu Tây chỉ khịt mũi, Thiệu Nam thì cong môi không nói gì, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Cô vỗ ngực trấn an rời đi, không thấy Thiệu Đông do dự muốn mở lời.

Thiệu Bắc đã thay đổi cách xưng hô, bọn chúng là anh em, cậu cũng là nên thay đổi chủ ý sao?

Cậu muốn hỏi vấn đề này, nhưng lại sợ Mục Kinh Trập không thích.

Mục Kinh Trập luôn thích Thiệu Bắc hơn, hơn nữa cô chưa bao giờ yêu cầu chúng gọi mẹ.

Có lẽ cô ấy không muốn?

Thiệu Tây cũng nghĩ giống như Thiệu Đông, Thiệu Bắc cũng đã thay đổi xưng hô, tại sao không nói bọn chúng đổi theo.

Chúng là anh chị em, nhưng Thiệu Bắc chỉ gọi cô là mẹ và chúng lại gọi cô là dì, điều đó thật quá xấu hổ.

Thiệu Nam... Thiệu Nam không thể chịu đựng được vẻ ngoài vui vẻ và tự mãn của Thiệu Bắc, cũng không thể hiểu được vẻ ngoài chột dạ của Mục Kinh Trập.

Không phải chỉ gọi là mẹ thôi sao? Ai không gọi được! Cậu cũng có thể.

Chỉ là nghĩ như vậy, nhưng Thiệu Nam cuối cùng không nói gì và ba anh em cuối cùng cũng không thay đổi cách gọi.

Trở lại huyện thành trời đã tối, Mục Kinh Trập do dự có nên về buổi tối hay ở lại qua đêm, sáng mai quay lại lớp học.

Thiệu Kỳ Dương để lại chiếc xe đạp cho họ, vì vậy anh ấy ở lại trường nghệ thuật vì sợ bọn trẻ khổ cực.

"Trở về đi, ở nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn." Thiệu Đông nói.

Kỳ thật cậu sợ tiêu tiền nhà khách, mấy ngày nay Mục Kinh Trập đã tiêu rất nhiều tiền.

"Ừ, ngày mai có thể lên muộn một chút." Thiệu Tây cũng đồng ý.

"Vậy chúng ta buổi tối trở về đi."

Bây giờ là mùa hè, vì vậy cũng không sợ lạnh.

Thiệu Đông và Thiệu Tây thay phiên nhau cầm đèn pin, Mục Kinh Trập chở chúng trên đường về nhà.

Dọc đường trò chuyện tán gẫu khá vui vẻ, không ngờ nửa đường lại gặp được Thiệu Kỳ Dương.

Thiệu Kỳ Dương đến đón họ.

- -------------------------------------------------

Editor: Sorry mấy bà, tình hình là tui đang chuẩn bị đau, up cho mn tạm 6 chap trước đã, mai sẽ up nốt 4 chap còn lại. Mấy ngày lễ tui sẽ up tặng cho mn tầm 2-3 chương gì đó nhen. Giờ thì tui hẹo đây, chúc mn ngủ ngon <3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play