Mục Tuyết những ngày này cũng không tốt là bao.

Đường Mặc Linh ngày hôm đó đột nhiên đi tới thôn, nhưng hai người cũng không có nói chuyện vui vẻ, sau đó anh liền vội vàng rời đi rồi biến mất không tăm tích.

Mà đêm đó lại đúng lúc xảy ra chuyện Lý Hoa hại Mục Kinh Trập, còn bởi vì cô, Mục Tuyết, người nói chuyện Mục Kinh Trập dị ứng với hạt vừng, không biết là có lỗi hay chột dạ, cô ấy thậm chí còn đến gặp Mục Kinh Trập để xin lỗi.

Mặc dù Mục Kinh Trập không nói gì, nhưng Mục Tuyết vẫn rất khó chịu, lại cộng thêm Đường Mặc Linh từ hôm đó không hề liên lạc với cô.

Mục Tuyết cảm thấy hai người càng ngày càng xa cách, trong lòng càng ngày càng hoảng, không nhịn được đi tìm anh, lúc này mới biết Đường Mộc Linh lại bị bệnh.

"Anh bệnh thì sao không báo tin cho em biết? Em là vợ chưa cưới của anh, vậy mà anh bệnh khi nào em cũng không biết, anh có còn coi em là vợ chưa cưới của anh không vậy?"

Mục Tuyết rất thất vọng: "Đường Mặc Linh, nếu anh cứ như vậy, chúng ta từ hôn đi."

Cô ấy chỉ đang bày tỏ sự thất vọng của mình, thật sự không nghĩ đến việc hủy bỏ hôn ước, nhưng Đường Mặc Linh sau khi nghe xong liền thở dài và đồng ý.

"Được, vậy chúng ta từ hôn đi."

Đường Mặc Linh đang lo lắng không biết nên nói như thế nào với Mục Tuyết, thấy Mục Tuyết đau lòng như vậy, anh càng quyết tâm phải hủy bỏ hôn ước, mặc dù cảm thấy rất khó chịu nhưng cũng đồng ý.

"Chuyện này là anh có lỗi với em, anh sẽ đến Mục gia để nói chuyện, chỉ hy vọng em có thể tha thứ cho anh. Những lễ vật anh đã đem đến trước đây, anh sẽ để lại xem như bù đắp cho em. Nếu sau này em muốn có một căn nhà, anh có thể cho em một căn trong huyện thành, còn có cả xe hơi nữa."

Đường Mặc Linh với thái độ muốn đền bù, lại nói tiếp: "Nếu bà nội làm khó em, anh sẽ đi nói chuyện với bà ấy, giải quyết mọi chuyện êm đẹp."

Nếu bà Mục không hài lòng, anh có thể đưa ra một khoản tiền để bồi thường, cũng coi như là hết lòng quan tâm, đồng thời chấm dứt mối quan hệ này.

Đường Mặc Linh mười phần thành ý, những thứ anh đã hứa cho, với mức lương hiện tại của Mục Tuyết và cả gia tài của Mục gia, có làm cực khổ cả nửa đời người cũng chưa có thể kiếm được.

Mục Tuyết tuy rằng hôn sự không thành, nhưng dù sao cô cũng chưa có kết hôn, chỉ là từ hôn mà thôi, có nhà có xe có tiền cũng không tính là thiệt thòi lắm.

Dù sao thì Đường Mặc Linh cũng thực sự yêu Mục Tuyết, vì cô mà cân nhắc đến việc bù đắp.

Nhưng những lời này giống như một tia sét giáng xuống bên tai Mục Tuyết, sở dĩ cô cố nén đau thương thực ra là vì cô không muốn chia tay với Đường Mặc Linh.

Nhưng Đường Mặc Linh đã đồng ý, cho dù Đường Mặc Linh có nghĩ đến cô ấy nhiều như thế nào, trong lòng cô chỉ có thể cảm thấy tức giận, thất vọng và nhục nhã.

Cô ấy lần đầu tiên động thủ với một người, ra tay tát Đường Mặc Linh một cái thật mạnh.

"Nói nghe thì hay đấy, còn không phải vì anh thay lòng đổi dạ sao, Đường Mặc Linh. Tôi không ngờ cuối cùng anh lại chọn Mục Kinh Trập. Tôi có thể từ hôn, nhưng anh không được phép ở bên Mục Kinh Trập, yêu cầu duy nhất của tôi là vậy."

Đường Mặc Linh cau mày, vừa định nói gì đó, Mục Tuyết đã vội nói: "Tôi sẽ ghi nhớ tất cả những sỉ nhục mà anh mang đến cho tôi ngày hôm nay! Hôn sự của chúng ta mất hiệu lực từ bây giờ, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, và cũng đừng nghĩ lấy mấy cái đồng tiền hôi hám của anh đến khoe khoang, tôi không có thèm thuồng đến thế!"

Lòng kiêu hãnh của Mục Tuyết không cho phép cô chấp nhận những điều đó.

Mục Tuyết xoay người rời đi, sau khi đi ra cửa nước mắt liền không khống chế được, trong lòng tràn ngập tức giận và tuyệt vọng.

Cô ấy chán ghét Mục Kinh Trập, cũng hận cả Đường Mặc Linh, cô ấy ước gì có thể xé xác hai người họ ra, cô ấy không hiểu, Mục Kinh Trập dựa vào cái gì mà có thể cướp Đường Mặc Linh đi.

Không hiểu sao lúc này, Mục Tuyết tựa hồ đột nhiên hiểu được cảm giác trước đây của Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập luôn nhìn cô có được mọi thứ, mọi người đều thích cô nên muốn đoạt lấy.

Lúc này, ý nghĩ muốn đoạt lại người điên cuồng lóe lên trong đầu Mục Tuyết, cô ấy muốn đoạt lại Thiệu Kỳ Dương và Đường Mặc Linh.

Mục Tuyết đỏ mắt trở lại Mục gia, bà Mục quan tâm hỏi cô ấy chuyện gì đang xảy ra, Mục Tuyết không nói gì, nhưng rất nhanh bà Mục đã phát hiện ra, bởi vì Đường Mặc Linh đã đến để hủy bỏ hôn ước.

Đường Mặc Linh nói rằng trong thời gian đính hôn, anh thấy hai người vẫn chưa phù hợp và anh vẫn chưa bao giờ khiến Mục Tuyết hài lòng, cho nên anh mới đến và hủy bỏ hôn ước.

Bà Mục luôn mơ về cuộc sống hạnh phúc của Mục Tuyết sau khi gả vào một gia đình giàu có, bà không chấp nhận được việc từ hôn nên đã xông vào mắng chửi Đường Mặc Linh ngay tại chỗ.

Đường Mặc Linh đã nhận hết trách nhiệm và đưa ra số tiền bồi thường đã chuẩn bị sẵn, một ngôi nhà ở huyện thành và thậm chí cả một chiếc ô tô cho Mục Tuyết.

Anh còn chuẩn bị một khoản tiền hưu trí hậu hĩnh cho bà Mục, thái độ rất rõ ràng, thừa nhận sai lầm của mình, thậm chí còn quỳ xuống.

Nhưng đó chính là muốn hủy bỏ hôn ước, bà Mục tức giận muốn té ngửa. truyện teen hay

Nhận thấy rằng dù bà ấy có náo loạn thế nào cũng vô ích, cũng không thể buộc Đường Mặc Linh tiếp tục hôn sự, vì vậy bà ấy buộc phải chấp nhận thực tế này và chấp nhận những gì anh đã cho thay cho Mục Tuyết.

Tin tức lan truyền nhanh chóng, mọi người đều thảo luận ẩm ĩ.

Bà Mục trong nháy mắt già đi vài tuổi, Mục Tuyết nhìn thấy mọi người cũng hơi mỉm cười, nhưng dần cũng mất đi nụ cười, trở nên trầm mặc.

Bất chấp ánh mắt và lời đàm tiếu của người khác, cô vẫn đến lớp và rời lớp mà không chút phàn nàn, nhưng dần dần đã gầy đi rất nhiều.

Mục Tuyết dù sao cũng là một cô gái ưu tú được mọi người nhìn từ lúc nhỏ đến lớn, mọi người thấy cô như vậy thì sau này không nói nữa, đặc biệt là sau khi biết Đường Mặc Linh đã đền bù những gì, tất cả những gì họ có thể làm là ghen tị.

Vấn đề đầy náo động, nhưng Mục Kinh Trập hoàn toàn chết lặng.

Làm gì có chuyện nam nữ chính ngoài ý muốn mà từ hôn đâu?? Cô là xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngọt sủng văn mà? Tại sao lại xuất hiện nội dung ngược luyến mà không có trong cốt truyện?

Chẳng lẽ phải có thêm một chút sóng gió để thúc đẩy mối quan hệ? Nghĩ như vậy, Mục Kinh Trập nghĩ rằng nó cũng có thể.

Nói tóm lại, chuyện này không liên quan gì đến cô, phải không? Mặc dù cô và Đường Mặc Linh đã bị nhốt cùng nhau vào đêm đó, nhưng cũng không có gì xảy ra.

Nếu chuyện đó xảy ra thì việc cô giở trò đồi bại hay thậm chí là dọa sảy thai cũng liên quan rất nhiều đến cô, nhưng cô có làm gì đâu.

"Đừng suy nghĩ nhiều, không được dọa chính mình, Mục Kinh Trập không sao cả, nam nữ chính trải qua bao nhiêu trắc trở, đều sẽ ở bên nhau."

Mục Kinh Trập tự thuyết phục mình, sau đó kiên nhẫn chờ đợi hai người hòa giải.

Bởi vì hai người náo loạn rồi từ hôn, cô cũng phải xoắn xuýt theo sau, cuối cùng quyết định chuyên tâm vào sự nghiệp chờ họ vượt qua khúc mắc này.

Sau nhiều lần xác nhận, Mục Kinh Trập cuối cùng đã đến thành phố, dùng số tiền kiếm được trong khoảng thời gian này để mua nhà máy giấy, nếu không đủ tiền thì sẽ đi vay thêm.

Vừa vặn có quỹ xóa đói giảm nghèo của quốc gia, về cơ bản là cho vay không tính lãi, chuyện tốt như vậy sao lại bỏ lỡ, Mục Kinh Trập đương nhiên sẽ không bỏ qua, hơn nữa cô cũng tin rằng mình có đủ khả năng chi trả.

Mục Kinh Trập nghĩ rằng đây là một điều tuyệt vời, nhưng nhiều người vẫn không dám đi, người đến đặc biệt ít, bởi vì nhiều người vẫn cố chấp với tư tưởng cũ, nghĩ rằng không cần thiết phải vay tiền, sợ rằng bản thân sẽ không thể trả nổi và sợ rằng các khoản nợ của đời cha ông cũng sẽ ảnh hưởng đến đời con cháu của họ.

Thế là Mục Kinh Trập đã đi đăng ký vay tiền, còn thu hút được một nhóm lớn người theo dõi, cảm thấy cô thật khó tin.

Thời đại này không ai dám đi vay tiền, vậy mà cô, một người phụ nữ lại đi vay tiền? Đừng nói là toàn huyện, chỉ sợ là toàn thành phố cũng là người đầu tiên.

Khi Mục Kinh Trập nói rằng cô muốn vay tiền, nhân viên tiếp nhận phải xác nhận điều đó nhiều lần, còn đi báo cáo với cấp trên của cô ấy, vì thế Mục Kinh Trập cứ bị một lớp người rồi lại một lớp người làm xác nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play