Đường Mặc Linh vẫn không biết những suy nghĩ nguy hiểm vừa lóe lên trong đầu Mục Kinh Trập, nửa người anh đều tê cứng, cơ thể lạnh đến đáng sợ.
"Nếu như cô không tới, chắc tôi đã bị chết cóng rồi."
Cối xay là một hòn đá, Đường Mặc Linh được đặt trên cối xay và ngủ qua đêm trên tảng đá, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn là mùa đông, nhưng những ngọn núi vào cuối mùa thu vẫn rất kinh khủng, nhiệt độ sẽ giảm thấp vào ban đêm.
Vốn dĩ bên ngoài đã rất lạnh, chưa kể anh bị đá đóng băng cả đêm, hơi nước nồng nặc.
Anh chẳng những lạnh cóng, còn phải nín lại, dù sao tối hôm qua từ lúc anh đi vào trong đây, không hề có cơ hội đi vệ sinh, bị bỏ quên cả một đêm, thật sự là phải dựa vào ý chí kiên cường lắm mới không làm ướt cối xay, nếu không cối xay cũng đã sớm hỏng rồi.
Không phải Đường Mặc Linh không nghĩ đến việc tự mình đi xuống, nhưng tay anh vẫn bị trói, cử động bị hạn chế không đứng dậy được, hơn nữa cũng không biết cối xay mình đang nằm cao đến mức nào, nếu té xuống cũng không biết đụng phải cái gì, không gian ở dưới cũng rất hẹp, không đụng trúng bê tông thì cũng đụng trúng đá.
Sợ bị đập đầu xuống rồi chảy máu, Đường Mặc Linh chỉ có thể chịu đựng đợi Mục Kinh Trập quay lại, nhưng anh đợi mãi, bên ngoài vẫn không một chút tiếng động, không còn nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào nữa, anh cũng không đợi nổi Mục Kinh Trập nữa.
Đường Mặc Linh không ngờ rằng Mục Kinh Trập có thể làm một việc như là quên mất anh, sau đó anh tức giận đến mắng to và cố gắng gọi người.
Nhưng cả thôn đều đã ngủ, mà cối xay mì lại ồn ào, có la hét cũng vô ích, Đường Mặc Linh chỉ có thể nằm trên cối xay bằng đá lạnh lẽo một đêm, mãi đến rạng sáng, cũng không biết mình sống sót như thế nào, anh không dám nhớ lại mình đã chịu đựng nó như thế nào.
Đường Mặc Linh nghiến răng nhìn Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập thậm chí không dám nhìn thẳng vào Đường Mặc Linh, lần này cô thật sự có tội.
"Tôi thật sự không phải cố ý, thật xin lỗi."
"Cô thật là..." Đường Mặc Linh cảm thấy Mục Kinh Trập đúng là kẻ thù không đội trời chung của mình, lúc nào dính đến cô là anh đều chịu thua thiệt.
Đường Mặc Linh phải mất một lúc để hồi phục, sau khi ổn định lại, mũi anh liền chua xót, nước mũi muốn chảy ra.
Bị nhiễm lạnh cả một đêm, khó tránh khỏi việc anh lại bị cảm lạnh, lần cảm lạnh thứ hai khi chưa bước vào mùa đông.
Mục Kinh Trập cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Đường Mặc Linh vào lúc nãy cô ôm anh xuống, cảm giác áy náy càng dâng cao hơn khi nghe thấy anh sụt sịt, cô liền vội vàng đưa chiếc khăn tay trong túi ra.
"Còn mới, chưa dùng qua mấy lần."
Nhìn chiếc khăn tay mới tinh, sắc mặt Đường Mặc Linh cuối cùng cũng dịu đi, nhận lấy lau sạch, bỏ lại một câu 'Chờ ở đây cho tôi' rồi rời đi giải quyết việc riêng.
Nếu là trước Mục Kinh Trập sẽ không chần chờ mà rời đi, không có khả năng ngoan ngoãn chờ đợi, nhưng vừa rồi lại bỏ quên người ở đây, cho nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.
Vẫn phải nói lời xin lỗi lần nữa, có vẻ như Đường Mặc Linh lại bị cảm lạnh.
Nhắc đến chuyện bị cảm lạnh, Mục Kinh Trập lại nhớ tới chiếc khăn tay mà cô đưa cho anh, chiếc khăn tay là do cô tự cắt rồi làm ở nhà, làm rất nhiều nhưng dùng rất nhanh.
Cô đã quen với việc vứt bỏ khăn giấy sau khi sử dụng, cho nên vẫn chưa quen với việc sử dụng khăn tay và còn sử dụng lại nhiều lần.
Nói đến đây, Mục Kinh Trập không khỏi than thở, khi xuyên sách tới đây ngoại trừ việc không có điện thoại di động hay internet khiến cô cảm thấy đặc biệt bất tiện, thì điều khiến cô bất tiện hơn cả là việc sử dụng giấy và băng vệ sinh.
Băng vệ sinh hiện đại có đủ loại, các loại lưới và độ dày bông đều có, đủ loại có thể lựa chọn, nhưng ở đây thì không có nhé!
Thật sự là không có, nó đã rất phổ biến ở nước ngoài, nhưng nó thực sự hiếm ở Trung Quốc vào thời điểm này, ngay cả vào thành phố hỏi cũng không thể mua được, ngoại trừ những thành phố lớn như Hải Thành mới may mắn mua được.
Băng vệ sinh mà mọi người sử dụng là loại giấy vệ sinh rất rộng và dài, thậm chí một số người ở thôn Đại Đông còn sử dụng đai kinh nguyệt cũ.
Mục Kinh Trập là lần đầu tiên dùng giấy vệ sinh cho việc tới tháng, cô rất ấn tượng, chưa nói đến khả năng thấm hút, nó có thể bị rò rỉ bất cứ lúc nào, di chuyển cũng sợ chảy ra ngoài, cô mỗi lần đến tháng cũng không dám đi lại, sợ nó lại ào xuống.
Hơn nữa còn sợ đang đứng thì hắt hơi, hắt hơi một cái thì núi lửa sẽ phun trào, sợ lại rò rỉ ra ngoài, một ngày cô phải đi vệ sinh hơn mười lần, nằm mơ cũng muốn có băng vệ sinh.
Lần trước đến Hải Thành, thứ đầu tiên cô mua là băng vệ sinh, mua rất nhiều, ước gì có thể tích trữ dùng tận mười năm.
Ngoài vấn đề băng vệ sinh, còn có giấy vệ sinh, hiện tại chỉ có giấy vệ sinh tờ lớn, không có khăn giấy hay cuộn giấy, vốn dĩ Mục Kinh Trập đã quen dùng giấy vệ sinh, mặc dù là hai loại giấy khác nhau nhưng dùng đến vẫn phải để ý.
Mỗi lần lấy ra đều nhận được các ánh nhìn quỷ dị của mọi người, Lý Chiêu Đệ bảo cô không được sử dụng nó, nói rằng nó chỉ được sử dụng khi phụ nữ đến ngày thôi.
Mục Kinh Trập chỉ có thể theo xu hướng để làm rất nhiều khăn tay, thay phiên nhau sử dụng, dùng xong lại giặt sạch, cũng thường xuyên thay khăn mới cho bọn trẻ.
Cũng may là cô làm được, nếu không mua bao nhiêu khăn tay cũng vô dụng.
Vì bị kích thích quá lớn, sau khi kiếm được tiền, Mục Kinh Trập nghĩ rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ đầu tư vào việc sản xuất giấy và băng vệ sinh, không chỉ vì thị trường này còn đang trống vắng hay vì lợi ích của phụ nữ sớm hơn, mà còn là vì chính cô.
Trong khoảng thời gian này, cô đã tìm hiểu tình hình liên quan, có thể trực tiếp nhập khẩu thiết bị sản xuất từ nước ngoài, cô còn phát hiện ra trong thành phố có một nhà máy giấy đang trên bờ vực phá sản.
Bản thân nhà máy giấy không sao, nghe nói tài vụ của công ty đã ôm tiền bỏ chạy, dây chuyền bị đứt đoạn, không thể duy trì được.
Nếu Mục Kinh Trập thu mua nó, cũng không phải là không thể, cho nên kế hoạch tiếp theo của Mục Kinh Trập là mua lại nhà máy giấy đang trên bờ vực phá sản, chuyển sang sản xuất giấy vệ sinh và băng vệ sinh.
Trong tương lai, cô sẽ sống một cuộc sống không bao giờ hết giấy vệ sinh và yên tâm sử dụng băng vệ sinh.
Mục Kinh Trập nhất thời suy nghĩ nhiều chuyện linh tinh, khi cô hoàn hồn, Đường Mặc Linh đã trở về.
Sau khi giải quyết vấn đề lớn nhất, sắc mặt của Đường Mặc Linh bớt đen đi nhưng vẫn rất xấu, nhìn thấy cô vẫn ở đó, sắc mặt của anh cũng khá lên một chút.
"Tôi bị cảm là vì cô." Đường Mặc Linh phàn nàn, giọng mũi của anh trở nên nặng nề hơn.
Mục Kinh Trập cũng chú ý đến: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, lần này phí chữa bệnh cảm của anh, tôi sẽ trả."
"Nhìn tôi có giống thiếu chút tiền đó không?" Đường Mặc Linh đen mặt nói: "Mục Kinh Trập, cô phải chịu trách nhiệm với tôi."
Mục Kinh Trập cảm thấy lời nói này có thể hiểu lầm, chịu trách nhiệm cái gì: "Vậy tôi đưa anh đến bệnh viện khám bệnh?"
"Tạm chấp nhận." Đường Mặc Linh quay đầu lại: "Đi thôi, xe ở cửa thôn."
Mục Kinh Trập có thể lái xe, vì vậy anh trực tiếp ném chìa khóa xe cho Mục Kinh Trập.
Mục Kinh Trập vội vàng cầm lấy chìa khóa: "Tôi có thể đưa anh đến bệnh viện, nhưng tôi phải về nhà nói một tiếng với đám Tiểu Bắc trước đã."
"Được, cô đi đi."
"Có muốn tôi báo cho Mục Tuyết biết chuyện không?" Lúc này Mục Tuyết nhất định sẽ chăm sóc tốt hơn cô đúng không?
"Không cần." Đường Mặc Linh lập tức từ chối, tối hôm qua anh đã nói dối là mình đi ra ngoài, bây giờ làm sao có thể nói cho Mục Tuyết.
"Vì sao?" Mục Kinh Trập suy đoán: "Hai người đang giận nhau à? Nếu là đang giận nhau thì hiện tại cứ gọi cho chị ấy, nhất định sẽ làm lành, dù sao hiện tại anh đang bệnh, chị ấy nhất định sẽ đau lòng cho anh."
Đường Mặc Linh nhìn Mục Kinh Trập vẫn đang giảng đạo lý, giống như đang hết lòng nghĩ cho anh và Mục Tuyết, rõ ràng cô không để tâm đến những gì anh đã nói tối qua, cô vẫn như lúc trước, toàn tâm toàn ý nghĩ cho anh và Mục Tuyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT