Người thím vừa chạy vào cổng Mục gia, suýt nữa bị Đường Mặc Linh hất văng.

"Làm sao mà chạy dữ vậy?" Còn hồn bay phách lạc? Thím ấy tưởng có chuyện gì khác.

Không ai trả lời bà, bà Mục và tất cả thành viên Mục gia vô cùng kinh ngạc khi thấy Đường Mặc Linh chạy ra ngoài, cũng không biết tại sao anh lại đột ngột bỏ chạy.

Ban đầu vốn đang sốc khi nghe được tin tức, nhưng Đường Mặc Linh đột nhiên chạy ra ngoài như thế này, bọn họ nhất thời không phản ứng kịp.

Mục Tuyết nhìn chậu men trên mặt đất, cả người không khỏi run lên, bởi vì tin tức Mục Kinh Trập bị cắn chết, cũng bởi vì hành động vừa rồi của Đường Mặc Linh.

Người khác có thể không hiểu, nhưng cô ấy hiểu được, Đường Mặc Linh đã mất bình tĩnh vì nghe tin Mục Kinh Trập gặp nạn.

Giờ khắc này, Mục Tuyết không thể lừa dối chính mình được nữa, trực giác lúc trước của cô ấy là chính xác, Đường Mặc Linh thật sự có tình cảm với Mục Kinh Trập.

Trái tim Mục Tuyết chìm xuống đáy vực.

Mãi đến lúc này, bà Mục và những người khác mới phản ứng lại: "Tại sao nó lại bị rắn cắn chết? Nó chọc vào rắn làm cái gì! Đám người Mục Đằng cũng không có ở đây..."

Nghe những lời lo lắng, phàn nàn của bà Mục và những người khác, Mục Tuyết lạnh lùng, khó chịu vô cùng: "Đủ rồi, bà nội, sao bà không đi xem trước đi!"

Để xem người có còn được cứu hay không, cô quyết định đi xem Đường Mặc Linh có thực sự đến gặp Mục Kinh Trập hay không.

Chẳng ai ngờ rằng tin tức được thông báo đến nhà họ Mục, nhưng người chạy đến không phải người của Mục gia mà là Đường Mặc Linh.

Đường Mặc Linh không biết làm cách nào mà mình đến được Thiệu gia, đầu óc rối bời, không dám nghĩ mọi chuyện có phải là sự thật hay không, đành liều lĩnh chạy về phía trước.

Mũi anh nghẹt lại, lồng ngực như không thở được, khi đã chạy đến Thiệu gia cùng lúc nghe thấy những lời cuối cùng của Mục Kinh Trập, nhìn một sân đầy rắn chết, hai chân đường Đường Mặc Linh mềm nhũn khụy xuống đất.

"Mau đưa người lên xe, đi bệnh viện!"

Giờ khắc này Đường Mặc Linh chỉ muốn cứu sống Mục Kinh Trập, liền nghĩ rằng Mục Kinh Trập nhất định không thể chết.

Anh ta vừa hét lên, một tiếng ho kinh thiên động địa vang lên, mặt đỏ bừng, không thở nổi, mặt mũi giàn giụa nước mắt.

Khi bác sĩ trong thôn đi vào và nhìn thấy Đường Mặc Linh, hắn suýt chút nữa nghĩ rằng anh đã xảy ra chuyện gì đó, bởi vì anh ở gần hơn, vừa định xem anh bị cái gì. Đường Mặc Linh đã lo lắng: "Mục Kinh Trập, hãy đến xem Mục Kinh Trập!"

Mục Kinh Trập vẫn còn tỉnh, cô không ngờ Đường Mặc Linh cũng ở đó, đột nhiên chạy vào, nghe anh nói sẽ đưa cô đến bệnh viện, trong lòng cô có một dòng điện ấm áp chạy qua, dù sao cô cũng rất cảm kích từ tận đáy lòng.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời, hiện tại cô đang gặp nguy hiểm, bọn nhỏ cũng sắp chết, cô cũng không dám nghĩ tới chính mình sẽ chết như thế nào!

Nhìn thấy bác sĩ trong thôn đi tới, Mục Kinh Trập hai mắt sáng lên, nắm lấy tay của hắn.

"Chú, giúp với!" Nói xong lại đẩy Thiệu Đông ra: "Xem thằng bé có bị sao không trước đi!

Cô chết có thể sẽ quay về thời hiện đại, nhưng Thiệu Đông cũng chỉ có chừng này tuổi, vẫn là nên cứu thằng bé trước thì hơn.

"Cứu mẹ cháu trước!" Thấy Mục Kinh Trập còn muốn cứu mình trước, Thiệu Đông dở khóc dở cười: "Bây giờ còn nghĩ đến con! Con đã nói, nếu mẹ không sống, con sẽ không sống nữa!"

"Cái gì mà ta không sống thì con không sống, con đang nói cái gì vậy!" Mục Kinh Trập cũng sốt ruột.

"Ông ơi, cứu mẹ và anh cháu với!" Thiệu Bắc thấy họ cãi nhau cũng òa lên khóc.

Bác sĩ thôn đã nhìn thấy vết thương của Mục Kinh Trập: "Cô bị cắn khi nào? Đã mấy phút rồi?"

"Cũng không lâu lắm." Thiệu Đông khẩn trương trả lời: "Có phải là..." Vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

Bác sĩ thôn nhìn cậu, sau đó nhìn bọn trẻ và Mục Kinh Trập, bất đắc dĩ nói: "Nếu ta không nhầm thì không phải rắn độc."

Nghe được đáp án, Thiệu Bắc và Thiệu Trung ngừng khóc, Mục Kinh Trập cũng trừng lớn hai mắt: "Cái gì?"

"Ta nói, nếu ta không lầm thì không phải rắn độc, vết thương cũng không giống, cũng không có triệu chứng trúng độc, tuy rằng bị rắn độc cắn phản ứng mỗi người mỗi khác, nhiều người còn chết trong vòng ba đến năm phút... "

Về phần Mục Kinh Trập, hiện tại vẫn rất tốt, mặc dù sắc mặt của cô có hơi nhợt nhạt, mồ hôi lạnh vẫn chảy nhiều, nhưng sắc mặt vẫn bình thường, theo kinh nghiệm của hắn thì không phải là rắn độc.

Hắn liếc mắt nhìn những con rắn xung quanh: "Nơi này rắn độc không ít, bất quá cô rất may mắn, chỉ bị rắn thường cắn, không phải rắn độc, chỉ cần băng bó là được."

Mục Kinh Trập cùng Thiệu Đông đều trầm mặc, Thiệu Bắc nấc một tiếng: "Vậy mẹ không sao chứ?"

"Chà, không sao đâu."

Mục Kinh Trập vui mừng khôn xiết: "Không cần chết a, ai gu làm tôi sợ muốn chết, không cần chết, thật sự làm tôi muốn sợ chết rồi."

Cô ôm lấy Thiệu Đông: "Không có việc gì rồi, Tiểu Đông, con không cần sợ, chúng ta không cần chết!"

Sau khi vui mừng, cô đột nhiên cảm thấy khôn yên lòng và hơi kỳ quái: "Chú ơi, cháu cũng không nhìn nhầm, không phải là rắn độc, sao cháu lại hoa mắt không còn sức lực, tay còn tê?"

Nghe vậy, bác sĩ thôn lại kiểm tra cho cô một lần nữa, rồi dừng lại một chút: "Cô sợ rắn à?"

"Ừm, con có chút sợ."

"Mấy con rắn này phần lớn là cô đánh phải không?" Bác sĩ thôn chỉ vào thi thể thê thảm bên cạnh, không đành lòng nhìn thẳng vào bọn chúng.

"Phải."

"Không có chuyện gì, cô sợ cho nên tay chân không có sức lực, choáng váng đầu óc. Về phần tay tê dại, đại khái là vừa rồi dùng sức quá nhiều."

Nhìn chiếc ghế dài và nhìn những xác con rắn, có thể tưởng tượng Mục Kinh Trập đã tốn bao nhiêu công sức.

Mục Kinh Trập: "...À, ra là vậy, cảm ơn chú." Hóa ra là nhầm lẫn.

"Vậy mẹ không phải chết sao?"

"Phải."

Mục Kinh Trập và mấy đứa trẻ khác đều thở phào nhẹ nhõm. Thiệu Đông ngay lập tức ngã xuống bàn ngay khi cậu thả lỏng.

Lúc này cậu mới phát hiện toàn thân căng thẳng tê dại, cả mặt đau nhức, là do vừa rồi không để ý cắn chặt răng không để cho mình kêu lên.

"Cẩn thận." Mục Kinh Trập vội vàng kéo Thiệu Đông lại.

Thiệu Đông và những người khác bị dọa sợ, Đường Mặc Linh cũng vô bị dọa sợ theo, anh tuyệt vọng đến tột độ, cuối cùng mới cảm thấy mình như sống lại.

Anh ho đến người đầy mồ hôi lạnh, nhìn đám người Mục Kinh Trập vui mừng mà bất đắc dĩ: "Hiểu nhầm cũng có thể gây chuyện..."

Anh không còn sức để đứng dậy, cười cười, nhưng nụ cười chứa đầy cay đắng.

Bao nhiêu năm? Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm anh mất bình tĩnh như thế này?

Đường Mặc Linh nhìn Mục Kinh Trập sợ không thôi, trong lòng tràn đầy vui mừng nhưng đồng thời cũng hoàn toàn lúng túng, tình cảm của anh đối với Mục Kinh Trập dường như ngày càng sâu đậm, sau này anh phải làm sao đây?

Khi anh nhận thấy điều gì đó kỳ lạ, anh quay lại và nhìn thấy Mục Tuyết, người đang lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt cô ấy đầy thất vọng và tuyệt vọng.

Thấy Mục Kinh Trập không sao, Đường Mặc Linh lại đang nằm trên mặt đất, Mục Tuyết quay người rời đi.

Cô cúi đầu lao về phía trước, trong lòng không khỏi nghĩ, nếu như cô ấy xảy ra chuyện, Đường Mặc Linh sẽ mất bình tĩnh như vậy sao?

Cách Đường Mặc Linh gục xuống sân khiến Mục Tuyết cảm thấy như bị nghẹn ở cổ họng.

Rõ ràng cô ấy vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của Đường Mặc Linh dành cho mình, nhưng tại sao lại xuất hiện một Mục Kinh Trập?

Bởi vì những người trong thôn lần lượt kéo đến nên không ai để ý đến sự hớ hênh của Đường Mặc Linh và Mục Tuyết.

Theo quan sát của bác sĩ và người dân, đàn rắn bất ngờ tập trung vào nhà và tấn công người có vẻ rất bất thường.

Hơn nữa, nơi này còn có mấy con rắn độc mà bọn họ chưa từng thấy qua, cũng không phải rắn bản địa, cũng không biết ai thả ra, nhất định phải đi điều tra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play