Có lẽ là do từ xưa đã quen bắt nạt mấy đứa trẻ, khống chế sinh mạng của chúng, Triệu Lan có thể sợ Mục Kinh Trập, nhưng bà ta chưa bao giờ để mắt đến đám người Thiệu Đông, dù sao bọn chúng chính là mấy đứa oắt con mà bà ta nuôi lớn.

Bọn chúng có nhận bà ta hay không thì bà cũng là bà nội của bọn chúng, bọn chúng còn có thể làm gì bà ta?

Nhưng giờ phút này, Triệu Lan biết, bọn chúng có thể thật sự sẽ làm gì bà, thậm chí có thể giết bà đi.

Bà ta vô cùng tức giận, nhưng dù sao sợ hãi vẫn chiếm ưu thế, lùi lại hai bước, xoay người bỏ chạy.

Người thím đi cùng Triệu Lan vào nhìn Mục Kinh Trập, trong mắt hiện lên một tia lo lắng: "Ta đi gọi người."

Thầy lang trong thôn có thuốc, xem có bôi được không, xem có cần đưa đi bệnh viện không, bình thường bị rắn cắn, đưa đi bệnh viện cũng không sống được.

Thím quay người chạy đi gọi người, chủ yếu là đến nhà Mục gia thông báo cho Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ, nếu không được thì gặp nhau lần cuối.

Trong sân trở nên yên tĩnh, Thiệu Đông nhìn Mục Kinh Trập, sau đó nhắm mắt lại, tỉnh táo một chút: "Tiểu Trung, em đi gọi người đi, Tiểu Bắc, em đi tìm băng vải các loại, phải băng bó lại."

Thiệu Đông nghe thấy thím đi kêu người, cậu vẫn tin điều đó, nhưng cậu vẫn muốn nhờ Thiệu Trung đi, để không để lại bóng đen tâm lý khi theo dõi tất cả những điều này, dù sao thì thằng bé vẫn còn quá nhỏ.

Thiệu Đông trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều, nhưng lần này Thiệu Trung không nghe lời, cậu cũng biết đã có người kêu, cho nên muốn ở lại trông coi Mục Kinh Trập.

Thiệu Đông thấy cậu bé không nhúc nhích, cũng không có lãng phí thời gian, trong thôn cậu cũng không có tận mắt nhìn thấy người nào bị rắn cắn, nhưng là cậu đã xem TV.

Thiệu Đông nhìn vết thương của Mục Kinh Trập, không chút do dự ra quyết định, cúi đầu hút máu.

"Anh, anh không được, để em!" Thiệu Tây biết Thiệu Đông muốn làm gì, ngăn cản Thiệu Đông: "Anh không thể xảy ra chuyện gì."

"Vậy ai có thể xảy ra chuyện?" Thiệu Đông tránh tay của Thiệu Tây: "Cứ để anh, nếu như anh xảy ra chuyện gì, tất cả đều giao cho em."

Thiệu Đông nói xong liền cúi đầu hút ra một ngụm độc.

Thiệu Bắc trên mặt đầy nước mắt, lại không dám kêu to, vừa lấy khăn lau vừa lau.

Với đôi tay run rẩy, Thiệu Nam buộc chân Mục Kinh Trập lại để ngăn chất độc lan rộng.

Thấy Thiệu Đông còn đang hút độc, Mục Kinh Trập còn chưa tỉnh, tay Thiệu Nam có chút siết chặt: "Đều là lỗi của em, lúc đó mẹ có thể đã bị cắn."

"Không phải, lúc sau là do cứu em, hẳn là nó phải cắn em mới đúng."

Thiệu Đông lúc đầu cũng không nghĩ nhiều lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại, cậu có thể cảm giác được có điểm kỳ quái, lúc này, cậu rốt cục hiểu được Thiệu Tây lúc trước nói cái gì.

Đây là lần đầu tiên cậu sợ hãi như vậy, sợ mình sẽ giết Mục Kinh Trập, sợ cảm giác nặng nề này, cậu không dám nghĩ nếu Mục Kinh Trập xảy ra chuyện thì phải làm sao.

Vào lúc này, cậu thậm chí còn nghĩ, nếu Mục Kinh Trập không còn nữa, hãy để ông trời mang cậu đi theo.

Cậu từ nhỏ đã quen chịu trách nhiệm, nhưng vào lúc này, đột nhiên không chịu nổi nữa, không thể gánh nổi nữa.

Vì vậy, chúng ta hãy chết cùng nhau.

Thiệu Đông thực sự mệt mỏi, nếu Mục Kinh Trập không còn nữa, cậu thực sự sẽ không thể tiếp tục, cậu phải... bỏ lại những đứa em của mình.

"Xin lỗi..."

Thệu Đông nói lời xin lỗi với cả Mục Kinh Trập và những đứa em của cậu.

Khi Mục Kinh Trập tỉnh dậy, cô cảm thấy mắt cá chân hơi đau, mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt đang khóc của Thiệu Tây và Thiệu Bắc, mà Thiệu Đông lại đang nằm sấp và mút mắt cá chân của cô.

Kí ức trong nháy mắt hiện về, con rắn đáng sợ, mắt cá chân đau nhức, sắc mặt Mục Kinh Trập thay đổi, trong nháy mắt đứng thẳng người, tránh đi Thiệu Đông.

"Thiệu Đông, con điên à, cũng dám hút máu, con không muốn sống nữa à!"

"Mẹ!"

Thiệu Đông cùng Thiệu Tây mừng rỡ: "Mẹ tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?"

Cảm thấy thế nào? Mục Kinh Trập còn có chút choáng váng, toàn thân yếu ớt, cũng không dám nói nhiều: "Mau súc miệng cho Thiệu Đông, gọi bác sĩ!"

Thấy Mục Kinh Trập tỉnh dậy, Thiệu Đông chạy đi lấy nước.

Mục Kinh Trập liếc nhìn vết thương, trong lòng tự nhủ vậy mà không phải ảo giác, cô cũng quá đen đủi.

Cô không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra khi bị rắn độc cắn, nhưng cô cảm thấy tay hơi tê, nghĩ rằng có thể độc tố đang lan ra nên vội vàng giải thích.

"Sau này không được dùng miệng hút, không được học từ TV, nếu không có thể mất cả hai mạng!"

"Tiểu Bắc, con có biết mẹ giấu tiền ở đâu không? Đến lúc đó con sẽ dùng, còn ông bà của con... Chắc họ buồn lắm. Con hãy giúp mẹ chăm sóc họ, giúp mẹ chu cấp cho họ dưỡng lão!"

Mục Kinh Trập không ngờ rằng mình có thể phải nộp mạng vì con rắn độc, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể nghĩ rằng Thiệu Đông dù sao cũng bắt đầu kiếm được tiền rồi, so với trước còn tốt hơn.

Mặc dù hơi táo tợn, nhưng nếu cô thực sự biến mất, có lẽ tốt nhất là để lại một số nhiệm vụ cho bọn trẻ.

"Thiệu Đông, con đã đồng ý đưa tiền trợ cấp cho ta, con có thể đưa cho mẹ ta, bọn họ có thể trách con, ta còn phải nói cho bọn họ không được trách con..."

Mục Kinh Trập muốn dùng điện thoại di động quay video, nhưng lại không có điện thoại di động: "Tiểu Bắc, đi lấy giấy bút, ta nói bọn họ đừng trách các con."

Ngay khi Mục Kinh Trập lo lắng về hậu sự, Thiệu Trung và Thiệu Bắc đã bật khóc.

"Mẹ, mẹ sẽ không sao đâu."

Sắc mặt của Thiệu Đông cũng thay đổi rõ rệt, lần đầu tiên mắng Mục Kinh Trập: "Mẹ đang nói cái gì, chính mẹ nuôi bọn chúng, mẹ cứ như vậy rời đi, con sẽ không nuôi."

Bản thân cậuu không muốn sống nữa thì sao phải quan tâm đến dưỡng lão?

"Đừng kích động, để ta bình tĩnh lại!" Mục Kinh Trập ôm Thiệu Đông ngồi xuống: "Ngươi khả năng cũng hít phải độc tố, tâm tình kích động sẽ khiến độc tố phát tán nhanh hơn, đừng kích động!"

"Mẹ sống thì con cũng sống." Thiệu Đông thở ra một hơi: "Mẹ sẽ sống, con nhất định sẽ làm cho mẹ sống!"

Nhà họ Thiệu u ám, bên kia sau khi thím ra ngoài lập tức kêu cứu, đặc biệt là bác sĩ trong thôn.

Bác sĩ thôn là thầy thuốc chân đất trong thôn, truyền đời truyền lại, có chút tay nghề.

Sau khi thím đến kêu cho bác sĩ trong thôn, không ngừng chạy đến Mục gia, la hét khắp đường, bảo mọi người nhanh chóng đến Thiệu gia, nếu không sẽ không nhìn được mặt nhau lần cuối.

Vừa đến cửa Mục gia, người còn chưa thấy mà giọng nói đã đi trước: "Mục Kinh Trập bị rắn cắn, Mục Đằng, Lý Chiêu Đệ, hai người đi nhanh lên."

Có người nghe tin cũng chạy tới: "Mục Kinh Trập bị rắn cắn chết, mau tới..."

Chuyện bị rắn cắn là do thím kể, chuyện Mục Kinh Trập bị rắn cắn chết là do Triệu Lan kể.

Hai tin tức trong nháy mắt tập trung ở Mục gia, Mục Hàn đã ra ngoài thu mua phế liệu, Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ đi bán bánh bao hấp không có ở nhà, bà Mục và những người khác đều kinh ngạc khi nghe thấy: "Cái gì?"

Đường Mặc Linh còn sốc hơn cả bà Mục.

Đường Mặc Linh ở Mục gia từ sáng sớm vì anh bị cảm, bà Mục lo lắng anh về không ổn cho nên để anh ở Mục gia nghỉ qua đêm, lại tiện chăm sóc anh.

Mục Tuyết vốn đang rửa mặt bằng nước ấm cho anh thì nghe tin này.

Mục Kinh Trập bị rắn cắn chết? Chết ư?

Chiếc chậu rửa tráng men trong tay ầm một tiếng rơi xuống đất, Đường Mặc Linh nghiêng ngả, bất chấp lao ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play