5.
Ba năm này nói chuyện yêu đương với Giang Chỉ, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi vẫn lo được lo mất, từ đầu đến cuối không có cách nào hoàn toàn yên tâm.

Anh ấy rất chói mắt, lúc trước tôi liếc mắt một cái thì có thể nhận ra anh ấy từ trong đoàn người.

Đương nhiên người khác cũng như vậy.

Mặc dù tôi kéo tay anh đi trên đường, cũng thường xuyên có nữ sinh đến xin Wechat.

Có một lần, tôi và Giang Chỉ đang ở phòng tranh xem triển lãm tranh, bỗng nhiên có một cô gái gương mặt xinh đẹp đến gần bắt chuyện.

Tôi theo bản năng nắm chặt cổ tay của anh ấy: "Anh ấy có đối tượng rồi."

Cô gái đó cười một chút, quan sát tôi từ trên xuống dưới, trong giọng nói không che giấu sự khinh thường: "Là cô?"

"Nếu không còn có thể là cô sao?" Giang Chỉ lạnh như băng mở miệng: "Muốn bắt thì đi tìm người sẵn lòng phối hợp với cô, đừng tìm tôi, tôi có bạn gái."

Tôi nghiêng đầu, lúc này mới nhìn thấy bên cạnh có người giơ di động đang ghi hình lại, có lẽ là quay một video ngắn người qua đường ngẫu nhiên đến thách thức.

Sau đó tôi thật sự lướt đến video đó, khu bình luận rất nhiều người khen Giang Chỉ đẹp trai lại một lòng, nhưng được lượt yêu thích cao nhất lại là——

"Thật ra tôi cũng cảm thấy bạn gái của anh ấy không xứng với anh ấy."

Một đoạn thời gian rất dài sau đó tôi cũng không cảm thấy an toàn, lại không dám nói với Giang Chỉ, nên đi theo Tiểu Xuyên cùng nhau nghiên cứu cách phối đồ và trang điểm, muốn để bản thân trở nên xinh đẹp hơn một chút.

Khi có cuộc hẹn, tôi mặc chiếc váy dài có dây đeo mới mua, mới vừa đi đến trước mặt Giang Chỉ, đã thấy hàng mày của anh hơi nhíu, cởi áo khoác choàng lên trên người của tôi.

Tôi hơi ngẩn ra: "...Không đẹp phải không?"

"Đẹp." Anh ấy ôm tôi, cằm đặt ở bả vai của tôi, môi đến gần bên tai tôi, giọng nói trầm thấp: "Cho nên không muốn cho người khác nhìn."

... Không thể nghĩ nữa.

Tôi hít hít cái mũi, miễn cưỡng ngăn lại nước mắt cuộn trào mãnh liệt, nói khẽ với Tống Thừa Hiên: "Chúng ta đi thôi."

Nghe thấy tiếng động, hai người hôn đến khó có thể tách rời bỗng nhiên nhìn về phía chúng tôi.
Trong mắt Lâm Thanh Thanh hiện lên sự kinh ngạc.

Ánh mắt của Giang Chỉ có chút trầm tối, anh ấy thả Lâm Thanh Thanh ra, vừa bước từng bước về phía bên này, rồi lại như ở trong mơ mới tỉnh lại dừng lại.

Tôi hung hăng trừng nhìn anh ấy một cái, không nhìn anh ấy nữa, sóng vai với Tống Thừa Hiên đi vào suối nước nóng.

6.
Hành trình du lịch phong tục dân tộc trong suối nước nóng kéo dài ba ngày đã kết thúc, nhưng tôi và Lâm Thanh Thanh vẫn chưa đổi trở lại.

Buổi sáng hôm rời chỗ ở của người dân, tôi gửi cho cô ta một tin nhắn, chỉ một lát sau, cô ta đã đến phòng của tôi.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Cô thật sự bằng lòng dùng cơ thể của tôi sống cả đời sao? Vì một mình Giang Chỉ, từ bỏ một vùng ao cá của cô ư?"

Ánh mắt cô ta trở nên sắc bén, châm biếm nhìn tôi: "Chị xem điện thoại của tôi?"

"Chẳng lẽ cô không xem của tôi?" Tôi hỏi lại cô ta.

"Xem thì xem rồi, nhưng thật sự không có gì hay để xem, điện thoại của chị và cuộc đời của chị như nhau..."

Cô ta chậm rãi phun ra bốn chữ: "Không có gì để nói."

"Có thể qua lại với bạn trai xuất sắc như Giang Chỉ như vậy, có lẽ chính là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời của chị rồi nhỉ?"

Lâm Thanh Thanh nhìn tôi, cười một chút: "Cho nên tôi muốn thay chị hưởng thụ một chút—Đúng rồi, cho dù đổi trở lại, chắc chị cũng cách chuyện chia tay không xa, ánh mắt anh ấy nhìn 'Lâm Thanh Thanh', bây giờ chị ở trong cơ thể của tôi, chắc có thể cảm nhận được chứ?"

"Chị à, chị mãi mãi cũng không tranh được với tôi, chỉ cần là đồ tôi muốn, chị vẫn nên nhanh nhường ra thì hơn."

Khi rời khỏi chỗ ở của người dân, Giang Chỉ và Lâm Thanh Thanh sóng vai nhau đi.

Mà Tống Thừa Hiên đi bên cạnh tôi, giúp tôi xách chiếc vali cực lớn của Lâm Thanh Thanh.
Chỉ ra ngoài chơi ba ngày, cô ta lại mang theo hơn mười bộ quần áo.

Tôi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói cảm ơn với Tông Thừa Hiên: "Cảm ơn, anh là một người tốt."

"Không phải chứ?" Anh ấy khẽ cười một tiếng: "Thế này mà đã phát cho tôi thẻ người tốt rồi?"
"Tôi không phải..."

Tôi nhất thời nghẹn lời, muốn giải thích, lại bị anh ấy nâng tay ngăn lại: "Không cần giải thích, tôi hiểu ý của em."

Gần đấy cửa cuối, nội thành đặc biệt đông đúc, khi trở về chúng tôi ngồi tàu điện ngầm.

Vừa ra khỏi ga, phía sau bỗng nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi đuổi theo, hỏi tôi phương thức liên lạc.

Tôi lễ phép từ chối, anh ta vẫn không chịu bỏ qua, quấn lấy tôi không buông, cuối cùng thậm chí thẹn quá thành giận, muốn cưỡng ép cướp lấy điện thoại trong tay của tôi.

Tống Thừa Hiên bỗng nhiên vươn tay, bắt lấy tay của người đàn ông đó, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: "Người ta cũng nói không cho rồi, còn muốn cướp công khai à?"

"Liên quan gì đến anh? Anh là ai?"

Tống Thừa Hiên liếc mắt nhìn tôi một cái, sự quen thuộc khó hiểu trong mắt anh ấy khiến tôi lập tức sững sờ tại chỗ.

"Tôi là bạn trai của cô ấy."

Anh ấy lạnh nhạt lại trang nghiêm tuyên bố.

Người đàn ông trẻ tuổi đó tức giận rời đi, tôi vẫn đứng tại chỗ, sững sờ đứng nhìn Tống Thừa Hiên trước mặt, trong đầu như có thứ gì đó chợt lóe lên rồi biến mất, lại không thể nắm bắt được.

Anh ấy vươn tay sờ tóc của tôi: "Dọa sợ rồi?"

"Không..."

"Lớn lên xinh đẹp cũng có phiền não như vậy, đúng không?"

Anh khẽ nhếch khóe môi về phía tôi, cười nói: "Trước kia cũng có một cô gái ở trên đường hỏi muốn Wechat của tôi, sau khi tôi cho, cô ấy cả ngày đều tìm tôi. Sau đó tôi xóa cô ấy, cô ấy lại đổi số phụ kết bạn với tôi, liên tục đổi rất nhiều số, làm phiền đến mức tôi suýt nữa báo cảnh sát."

Tôi nghĩ đến hai ngày này, những tin nhắn nhìn thấy trên điện thoại của Lâm Thanh Thanh, cố hết sức chấp nhận.

Nhưng rất nhanh, tôi lại nghĩ đến một chuyện khác.

Tình yêu của tôi và Giang Chỉ, ngay từ đầu chính là tôi đơn phương theo đuổi anh ấy.

"Cho nên, nếu một người đàn ông được cô gái kiên trì không ngừng theo đuổi, tìm đề tài nói chuyện, tạo ra sự trùng hợp gì đó, anh ấy không phải sẽ cảm thấy rất phiền sao?"

Tống Thừa Hiên bước đi một chút, nhìn vào trong mắt của tôi, có một ánh sao dần sáng lên.
"Nếu thích, sẽ không cảm thấy phiền."

7.
Ngày lễ mừng năm mới, người một nhà đoàn viên, mắt tôi thấy Lâm Thanh Thanh dùng cơ thể của tôi làm nũng với bố mẹ tôi, lại nũng nịu để Giang Chỉ bóc quýt đường cho cô ta ăn, trong lòng khó chịu không nói nên lời.

Đành phải cúi đầu, trả lời tin nhắn của Tống Thừa Hiên: "Đang xem xuân vãn phải không?"
"Ừ, rất buồn chán."

Anh ấy trả lời tôi trong vài giây: "Đến ban công."
Tôi đi đến trên ban công, liếc mắt một cái đã thấy Tống Thừa Hiên đứng trên ban công cách vách.

Ban công của hai nhà kề bên rất gần, thậm chí đưa tay ra, có thể chuyển đồ gì đó qua.

Tống Thừa Hiên đứng ở trong bóng đêm mỉm cười về phía tôi, bóng tối của phòng khách phía sau không một tiếng động bao trùm lấy anh ấy, sau đó anh ấy vươn tay ra, đưa đồ trong tay cho tôi.

Đó là một hộp pháo hoa lớn.

"Khi không có chuyện gì làm lấy ra chơi."

Anh ấy híp mắt nhìn tôi cười, ngọn đèn dầu của vạn nhà phản chiếu ở đáy mắt của anh ấy, ánh sáng rạng rỡ.

"Đợi trôi qua năm nay, tôi sẽ nói với em một bí mật."

Tôi nắm hộp pháo hoa lớn ấy rũ mắt xuống, nhẹ nhàng lên tiếng.

Thật ra không cần anh ấy nói, tôi cũng đã đoán được bí mật mà anh nói đến đó là cái gì.

Từ lúc chỗ suối nước nóng người dân ở đến buổi tối hôm nay, từ trong lời nói và hàng động của tôi và anh ấy, có thể nhìn ra, anh ấy vô cùng thích Lâm Thanh Thanh.

Nhưng tôi vốn không phải Lâm Thanh Thanh, cho dù anh ấy bày tỏ tình cảm của bản thân, tôi cũng không thể thay thế Lâm Thanh Thanh đồng ý với anh ấy.

Tôi cầm hộp pháo hoa lớn đó, tâm trạng chán nản đi về.

Mẹ tôi mở miệng đầu tiên: "Một năm không gặp, Thanh Thanh bây giờ chững chạc hơn không ít rồi, cũng không thích nói chuyện."

Mẹ của Lâm Thanh Thanh, thím của tôi lập tức nói tiếp: "Ôi trời, con bé này đúng là không khiến em bớt lo, chị nói xem con bé học tập cũng không tốt bằng Nặc Nặc, công việc tìm được cũng không bằng Nặc Nặc, bây giờ Nặc Nặc cũng dẫn bạn trai về nhà rồi, con bé ngược lại, một chút tin tức cũng không có..."

Bà ấy nói lải nhải cằn nhằn, tôi theo bản năng ngước mắt nhìn Lâm Thanh Thanh phía đối diện, lại phát hiện vẻ mặt không hề vui sướng của cô ta.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của tôi, cô ta hung dữ trừng mắt liếc nhìn tôi một cái.
Tôi chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, quay đầu đi, lại nhìn thấy Giang Chỉ ở bên cạnh cô ta, đang chăm chú nhìn tôi.

Giang Chỉ:...

Mấy ngày nay, anh luôn tìm cách nhắn tin với tôi, cố ý vô tình xảy ra tiếp xúc cơ thể với tôi.
Nhìn thấy ánh mắt đó, cũng khiến tôi cảm thấy vô cùng xa lạ.

Thường xuyên trong nháy mắt sẽ thấy hoảng hốt như vậy, khiến tôi không hiểu, sao anh có thể dễ dàng bị Lâm Thanh Thanh làm phân tâm như vậy.

Chẳng lẽ vì cô ta có khuôn mặt xinh đẹp hơn rất nhiều so với tôi sao?

Trái tim tôi có chút rét lạnh, lại có nỗi khổ riêng kéo dài không dứt lan tỏa.

Vài ngày sau, tôi đi theo thím và những người khác đi thăm người thân, cố gắng đóng vai diễn của Lâm Thanh Thanh, nghe thím phàn nàn và nói dông dài về cô ta, còn khen ngợi với 'Lâm Nặc Nặc', lại thật sự không thấy vui vẻ được.

Có lẽ vì một ngày trước khi ra khỏi cửa mặc quá ít, tôi đã bị cảm, thuận tiện không đi cùng với thím và những người khác đi thăm người thân nhà dì của Lâm Thanh Thanh ở nơi xa.

Buổi tối hôm ấy, tôi đang ở trong sô pha đọc sách, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang.
Tôi mở cửa, nhìn thấy Giang Chỉ mùi rượu toàn thân.

Vẫn là gương mặt dễ nhìn đó, ánh mắt trái ngược lại đã không còn giống như trước kia khiến tôi động lòng.

"Thanh Thanh..."

Ánh mắt của anh ấy dừng trên mặt của tôi, mơ hồ có chút si mê, sau đó ôm lấy tôi muốn hôn lên.

Cả người tôi rét lạnh, dùng sức đẩy anh ấy ra, lui về phía sau từng bước, âm thanh lạnh lùng nói: "Giang Chỉ!"

"Anh nhìn cho rõ, em là Lâm Thanh Thanh, là em gái họ của bạn gái anh!"

Anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế bị tôi đẩy ra, im lặng một lát, nhìn tôi: "Vậy thì sao chứ, anh có thể chia tay với cô ấy, không phải em thích anh sao?"

Những lời này giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm thật mạnh ở trong lòng tôi, miệng vết thương máu tươi chảy dài.

Đại não trống rỗng, tôi cắn chặt môi, không để nước mắt chảy ra.

"Tôi... Tôi không thích anh..." Tôi nói không lưu loát, từng chữ đứt đoạn nói: "Tôi không bao giờ sẽ thích anh..."

Khi tôi vừa mới gặp Giang Chỉ, anh ấy tuổi trẻ vẻ mặt hào hứng như vậy, mặc áo bóng rổ chạy trên sân bóng rổ, khi nhận lấy nước của tôi, sẽ cười nói cảm ơn.

Sau khi chúng tôi yêu đương, Giang Chỉ rất thích hôn tôi, còn thích vuốt tóc tôi, dùng giọng nói mang theo ý cười, vô cùng thân mật gọi tôi là bà xã.

Sao có thể nghi ngờ sự thật lòng của anh ấy khi đó chứ?

Vì sao phải để tâm đến chuyện vụn vặt, luôn tự ti lo được lo mất chứ?

Bây giờ nhìn thấy anh thay đổi tình cảm trước ngoại hình của Lâm Thanh Thanh, tôi mới giật mình hiểu được.

Ánh mắt sẽ không nói dối, Giang Chỉ lúc trước, là thật lòng thích tôi.

Không biết qua bao lâu, tôi dần lấy lại tinh thần, mới phát hiện Giang Chỉ đã không nhìn thấy đâu.

Tôi như bị rút cạn toàn bộ sức lực, nghiêng người dựa vào trên khung cửa, cắn môi nhỏ giọng khóc nức nở.

Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, tôi còn chưa kịp quay đầu lại, bả vai đã được một sức lực ấm áp vòng lấy.

"Đừng khóc." Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, mang theo sự an ủi dịu dàng: "Nặc Nặc, đó không phải là anh."

8.
Là Tống Thừa Hiên.

Tôi từ trong bờ ngực ấy tránh ra, tùy tiện lau hai hàng nước mắt, lẳng lặng nhìn anh ấy.
Một lát sau, tôi thử thăm dò mở miệng: "Giang Chi?"

Anh ấy gật đầu, trong ánh mắt đẹp đẽ đó hiện lên sự thương tiếc đau lòng, còn có một chút hối hận.

Nhìn qua vô cùng quen thuộc.

Suy nghĩ lúc trước lướt qua thì bị đè xuống, cuối cùng đã được chứng thực.

Tống Thừa Hiên chính là Giang Chỉ.

Sau khi tôi và Lâm Thanh Thanh hoán đổi cơ thể, hai người bọn họ cũng hoán đổi.

Cho nên tôi vẫn luôn cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc không thể hiểu được ở trên người của Tống Thừa Hiên, luôn theo bản năng thân cận và ỷ lại với anh, luôn nhìn chằm chằm ánh mắt của anh mà mất hồn, luôn cảm thấy 'Giang Chỉ' rất xa lạ, trong ánh mắt khi nhìn tôi, tràn ngập sự nóng bỏng và si mê không bình thường.

Tôi nhìn Giang Chỉ, hơi mở miệng: "... Vậy vì sao anh, không nói cho em biết chứ?"

Ánh sáng hành lang hơi lập lòe chiếu đến, anh ở dưới ánh sáng chăm chú nhìn đôi mắt của tôi: "Lúc bắt đầu không xác định, sau lại xác định rồi, nhưng lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt."

"Cơ hội gì?"

"Để em có cơ hội cởi bỏ khúc mắc."

Anh ấy nói xong, đến gần nắm lấy cổ tay của tôi, tôi hơi rụt về sau một chút, cuối cùng vẫn không né tránh.

Giang Chỉ kéo tôi vào trong phòng, thuận tay bật đèn của phòng khách.

Tôi trong nháy mắt có hơi bối rối, sau đó bên tai vang lên giọng nói an ủi của Giang Chỉ: "Không cần lo lắng, bô mẹ của anh ta đi thị trấn thăm người thân, trong nhà không có ai."

Lòng tôi hơi ổn định lại.

Giang Chỉ đi vào phòng bếp, giúp tôi nấu một ly rượu đỏ bưng lại đây, tôi uống từng ngụm nhỏ, chỉ cảm thấy cơ thể lạnh lẽo dần ấm lên.

"Ăn mặc ít như vậy, còn đứng khóc ở cửa..."

Anh thở dài: "Cho dù là cơ thể của người khác, em không chăm sóc tốt, khó chịu vẫn chỉ có bản thân em."

Tôi đang cầm cái ly, chỉ cảm thấy sự tủi thân và khó chịu tràn đầy trong lòng cũng dần biến mất, chỉ còn lại một chút chua xót, còn có tinh thần bỗng nhiên thả lỏng chợt thấy mệt mỏi.

Sau đó tôi mới tiếp tục hỏi chủ đề vừa rồi: "Khúc mắc gì?"

"Nặc Nặc, chúng ta ở bên nhau ba năm, cho dù anh có cố gắng thể hiện tấm lòng như thế nào, em giống như đều không có cảm giác an toàn, luôn cảm thấy anh sẽ bị người khác nói mấy câu thì câu đi."

Anh nói xong, vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của tôi.

"Từ lúc bắt đầu, anh có chút đau lòng, luôn cảm thấy sự thật lòng của bản thân không được tin tưởng. Thậm chí anh cũng không liếc nhìn em họ của em lấy một cái, em đã cảm thấy anh sẽ chạy trốn với cô ấy rồi. Nhưng sau đó lại cảm thấy, dù sao cũng muốn có biện pháp giải quyết vấn đề này, nếu không chúng ta không đi được quá xa."

"Đúng lúc này, đã xảy ra chuyện này."

"Lúc đầu anh không xác định hai người có phải cũng hoán đổi, sau khi xác định, anh cảm thấy đây là một cơ hội không thể tốt hơn nữa—để em ý thức được, thật ra em thật sự có rất nhiều ưu điểm khiến người khác thích. Hơn nữa trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, có lẽ thông qua người khác nói cho em biết anh là thật lòng với em, có thể để em càng tin tưởng anh hơn một chút."

Tôi bỗng nhiên giật mình.

Trong lúc nhất thời, nhớ đến lúc trước Tống Thừa Hiên nói ra những lời đó, bỗng nhiên nhiều thêm ý nghĩa sâu xa.

"Nếu Giang Chỉ lựa chọn Lâm Nặc Nặc, vậy chứng minh anh ta thật sự thích cô ấy, em không thể chen vào được."

"Ngoại hình đẹp cũng sẽ có phiền não như vậy."

"Nếu thích, sẽ không cảm thấy phiền."

...

Từ trong trí nhớ lấy lại tinh thần, tôi đã nhào vào trong lòng của Giang Chỉ, khóc đến rối tinh rối mù.

"Nhưng em thật sự không biết, lúc trước vì sao anh lại đồng ý với em."

Tôi thút tha thút thít nói: "Nhiều cô gái thích anh như vậy, có ngoại hình đẹp hơn em, tính cách tốt hơn em, vì sao anh lại cố tình thích em chứ?"

"Vì khi anh thích một người, cô ấy ở trong mắt anh sẽ trở nên rất đặc biệt."

Giang Chỉ ôm tôi, giống như vô số lần trong quá khứ, đặt cằm ở hõm vai của tôi, môi dán bên tai của tôi.

"Anh nhận ra em đến sân bóng tặng nước, còn có thể sau khi anh uống xong mang bình đi. Khi đi thư viện tự mình học, chỉ lúc bắt đầu lén nhìn anh mấy cái, sau đó sẽ bắt đầu chuyên tâm làm bài, cũng không chú ý đến anh vẫn luôn nhìn em. Hơn nữa, thật vất vả tạo ra lần ngẫu nhiên gặp mặt, lại ngay khi anh không cảm thận chạm vào tay em, cũng sẽ đỏ mặt."

"Cho nên, thật ra là anh thích em trước, bà xã à."
Trong lòng nổi lên sự ngọt ngào khôn cùng, giống như trái tim ngã xuống vách núi không đáy thoáng chốc được đỡ lấy.

Uống xong ly rượu đỏ nóng ấm trong dạ dày của tôi quay cuồng, cồn ngấm vào máu, dần dần khiến đầu của tôi trở nên mê man không tỉnh táo.

Tôi lắc đầu một chút, cầm lấy tay của Giang Chỉ: "Nhưng, chúng ta phải làm sao mới có thể hoán đổi trở lại chứ?"

"Tạm thời vẫn không biết."

Anh ôm lấy tôi, nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp chăn lên: "Ngủ một giấc trước, sau khi tỉnh dậy lại nói."
========

BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play