9.
Trăm triệu lần tôi cũng không ngờ tới, tôi chưa kịp làm gì chỉ mới ngủ một giấc  dậy vậy mà chúng tôi đã được đổi trở về như cũ.

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi bị âm thanh quen thuộc của mẹ đánh thức: “Lâm Nặc Nặc, con nhìn đi đã mấy giờ rồi mà còn ngủ nữa hả!”

Tôi ngơ ngác nhìn bà ấy, thử gọi một tiếng: “Thím ba?”

“...”
Mẹ tôi sửng sốt trong giây lát sau đó càng gào to hơn: “Lâm Nặc Nặc, có phải tối qua mẹ mới mắng con hai câu cho nên giờ con ngay cả mẹ cũng không thèm nhận nữa đúng không? Con nhìn Tiểu Giang nhà người ta đi, đã dậy từ sớm giúp mẹ nấu cơm, con còn ở đó mà ngủ nướng!”

Tôi há miệng thở dốc, chưa nói được câu nào đã nghe thấy giọng nói ấm áp khắc sâu trong trí nhớ phát ra từ sau lưng mẹ tôi: “Không sao đâu dì à, tối qua Nặc Nặc không được thoải mái nên dì cứ để cô ấy nghỉ ngơi nhiều đi ạ.”

Ánh mắt của tôi lia tới bóng dáng đứng đằng sau, nhìn thấy Giang Chỉ đang mỉm cười.

Trên người anh ấy đang đeo tạp dề in hình con hổ, quả đồ trẻ con như thế mà cũng không hề ảnh hưởng đến khí chất ngọc thụ chi lan của anh ấy, vào đông tuyết rơi xuống chân ánh mặt trời, theo phản xạ ánh sáng chiếu từ ngoài cửa tiến vào đúng lúc dừng trên gương mặt tuấn tú đó.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi biết, anh ấy cũng đã trở lại.

Bỗng nhiên mẹ tôi hoảng sợ: “Nói con hai câu mà đã khóc? Được được, con cứ ngủ tiếp đi, Tiểu Giang con đừng vội ngồi đây với Nặc Nặc đã.”

Tôi giơ tay lên mới phát hiện mặt mình đầy nước mắt.

Giang Chỉ cởi tạp dề xuống, đi tới chỗ tôi thuận tay đóng cửa phòng lại, tôi vùi đầu lên bờ vai rắn chắc ấy, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Cũng giống như vô số lần trước, anh ấy nâng tay lên xoa đầu tôi một cách nhẹ nhàng.

“Bé khóc nhè.”

Tôi hít mũi sau đó cắn lên vai anh ấy một phát nhưng cũng không dám dùng quá sức, cuối cùng lại giống như đang tán tỉnh nhau vậy.

Giang Chỉ nâng cằm tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Đều tại anh, rõ ràng là biết hết tất cả nhưng vẫn không nói với em, hại em mỗi lần thấy cảnh đó đều khó chịu trong lòng còn nữa cứ lần nào thấy ‘Tống Thừa Hiên’ là em cảm nhận được sự quen thuộc, lúc nảy sinh hảo cảm với anh ta em thầm nhổ một ngụm nước bọt với chính mình, em thấy em là người di tình biệt luyến, là cô gái ong bướm lả lơi, huhuu…”

Giang Chỉ nghe thấy tôi thút tha thút thít mà khóc liền dịu dàng xin lỗi tôi: “Xin lỗi em, vợ à, là do anh sai.”

Tôi quá thích anh ấy vì thế không thể nào tức giận được.

“Với lại, bởi vì đổi cơ thể nên lâu rồi chúng ta chưa hôn…”

Chưa dứt lời, Giang Chỉ đã đẩy tôi ngã lên giường, giây tiếp theo anh ấy đè cổ tay tôi, một đường hôn xuống.

Trên người của anh ấy vẫn luôn thoang thoảng mùi cam quýt nhàn nhạt.

Lúc đó, hai mắt tôi đẫm lệ, tầm mắt trở nên mông lung, thở hồng hộc đẩy anh ấy ra, nhỏ giọng hỏi: “Hơn nữa, vì sao chúng ta có thể trở về được?”

Giang Chỉ cọ mặt mình lên mặt tôi: “Có lẽ cũng giống như ngày đó, uống ly rượu vang đỏ khúc mắc được giải quyết nên trở về được.”

“Thật không?”

“Cũng có khả năng trời cao phát hiện anh rất nhớ vợ nên nhanh chóng cho chúng ta về đúng vị trí.”

Nói xong câu đó, Giang Chỉ lại tiến lên hôn lần nữa.

Trời quang mây tạnh, hình như tôi còn nghe thấy tiếng động truyền từ ngoài cửa phòng ngủ.

10.
Giữa trưa khi ăn cơm, mẹ tôi đưa mắt ra hiệu cho bố tôi, bố tôi ho khụ hai tiếng sau đó dùng vẻ mặt ôn hòa hỏi Giang Chỉ.

“Tiểu Giang này, năm nay các con sẽ tốt nghiệp rồi, con và Nặc Nặc ở bên nhau cũng đã lâu…”

Giang Chỉ nghe đến chỗ này lập tức tiếp lời: “Chú Lâm, con chuẩn bị đưa Nặc Nặc về gặp bố mẹ con, đến lúc đó chúng ta hãy bàn bạc đến chuyện kết hôn và làm lễ kết hôn ạ.”

Bố tôi rất hài lòng.

Nhưng mẹ tôi thì bắt đầu dở tính nhắc mãi: “Nặc Nặc, đến khi đó con nhớ phải thể hiện tốt trước mặt bố mẹ của Tiểu Giang đấy, không được giống như ở nhà, tốt nhất là nên học…”

Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên bố tôi lấy đôi đũa chọc mẹ tôi một cái, mẹ tôi ngậm miệng ngay tức khắc.

Tôi cũng đoán được kế tiếp mẹ tôi muốn nói gì.
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi: “Mẹ, mẹ thực sự rất thích Lâm Thanh Thanh sao?”

Mẹ tôi dại ra.

Giang Chỉ duỗi tay nắm lấy bàn tay tôi đang để dưới bàn, im lặng trấn an.

Tôi cố gắng không để nước mắt rơi xuống: “Nếu cho mẹ có một lựa chọn có phải mẹ sẽ để cho cô ta làm con gái của mẹ đúng không?”

“Sao lại vậy được, mẹ chỉ có một đứa con gái là con mà thôi!”

Mẹ tôi trả lời ngay mà không cần suy nghĩ, tiếp đó dường như đã hiểu được đôi chút: “Con vẫn luôn cảm thấy bố mẹ thích Thanh Thanh cho nên mấy ngày trước mới bắt chước con bé đúng không?”

Lần này là đến phiên tôi ngẩn người.

“Mẹ… Nhìn ra được?”

“Con là con gái của mẹ sao mẹ không thấy được sự thay đổi của con chứ?” Mẹ tôi lẩm bẩm: “Mẹ nói này, con nói chuyện giống Thanh Thanh, mềm mại yếu đuối làm mẹ cảm thấy không quen… Nặc Nặc à, mẹ chỉ theo thói lải nhải mà nói con hai câu nhưng thật ra con rất tốt, con vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của mẹ, sau này mẹ sẽ cố gắng không nói tới Thanh Thanh nữa.”

Bà ấy dừng một chút, sau đó gắp cho tôi một miếng xương sườn.

“Mặc kệ mẹ được chọn bao nhiêu lần, mẹ chắc chắn bản thân vẫn sẽ chọn con làm con gái của mẹ.”

Xuân tới, tôi theo Giang Chỉ về nhà ra mắt bố mẹ anh ấy.

Sau khi gặp mặt tôi mới biết vì sao Giang Chỉ không thèm để ý đến những nữ sinh có giá trị nhan sắc cao.

Bởi vì bố của anh ấy dù đã ở tuổi trung niên nhưng vẫn toát lên được sự đẹp trai ngời ngời, còn mẹ của anh ấy mặc dù vẻ ngoài chỉ ở mức thanh tú nhưng khóe mắt và đuôi lông mày đều phát ra tia sáng hạnh phúc chói lọi.

Vừa vào cửa bà ấy đã nhận lấy đồ trong tay tôi nhiệt tình chào đón: “Ôi, đúng là cô bé đáng yêu!”

“Thật trùng hợp, con mua toàn những đồ mà dì thích.”

Ngồi trên sô pha, bà ấy nắm chặt tay tôi, cười tủm tỉm nói: “Nếu Giang Chỉ bắt nạt con, con cứ nói cho dì biết, dì sẽ làm chủ cho con.”

Thực ra lúc đầu tôi cảm thấy khẩn trương lo lắng, đến khi ở trong bầu không khí ấm áp này tâm trạng của tôi đã bình ổn lại rất nhiều.

Đến buổi trưa, bố mẹ Giang Chỉ vào phòng bếp nấu cơm, bảo anh ấy đưa tôi lên phòng anh ấy chơi.

Sau khi đi vào tôi nhận ra phong cách trang trí phòng của Giang Chỉ rất giống anh ấy, dịu dàng mát mẻ.

Tôi liếc mắt một cái đã thấy một loạt giấy dán trên kệ sách, ngạc nhiên nói: “Đây không phải là phần thưởng ở lớp học nghệ thuật trừu tượng sao? Anh vẫn còn giữ nó à?”

Giang Chỉ cười ôm lấy tôi: “Chỉ cần là đồ mà em đưa anh đều cất giữ cẩn thận.”

Giờ nghỉ trưa, tôi muốn lấy một chiếc áo thun để thay ngủ, kết quả lại thấy một bộ hầu gái màu đen trắng.

Tôi kéo bộ đồ đó ra xoay người trừng anh ấy: “Anh giải thích đi!”

Giang Chỉ ho khụ một tiếng, vành tai đỏ lên: “Nặc Nặc… Cái này…”

“Đến cái này anh cũng chuẩn bị sẵn rồi, chẳng lẽ anh ở bên em là vì nó?”

“Không phải.”

Giang Chỉ túm lấy cổ tay tôi, kéo người qua, để cho tôi ngồi trên đùi anh ấy, anh ấy nói nhỏ bên tai tôi: “Đây là chuẩn bị cho anh, chờ ngày nào đó em muốn sủng hạnh anh thì anh sẽ mặc nó cho em xem, được không?”

Cứu mạng!

Anh ấy sẽ mặc cái gì?

Lỗ tai và mặt của tôi nóng bừng như lửa hồng.

Sau đó, Lâm Thanh Thanh tới tìm tôi xin lỗi.

Khi đó cô ta và Tống Thừa Hiên đã ở bên nhau.

Nghe nói lúc trước Tống Thừa Hiên biết cô ta thích Giang Chỉ nên muốn dùng cơ thể của Giang Chỉ để hấp dẫn ánh mắt của cô ta.

Cô ta nói rất nhiều, nói thật ra từ nhỏ cô ta đã hâm mộ tôi, hâm mộ tôi có thành tích tốt, tình cảm của bố mẹ bền vững, không giống như bố mẹ của cô ta ngày nào cũng cãi nhau.

Mà cô ta không học được tốt là vì hằng ngày đều phải liều mạng để đoán ý của các trưởng bối từ đó tạo niềm vui cho họ…

Tôi không thèm nghe nữa, chỉ nói với cô ta: “Nhưng đây không phải là lý do để cô tổn thương tôi.”

Lâm Thanh Thanh khóc lóc, giương đôi mắt mông lung lên hỏi tôi: “Chị họ, chị sẽ tha thứ cho em chứ?”

Tôi lắc đầu, đóng cửa lại, sau đó kéo wechat cô ta vào danh sách đen.

Làm xong hết mọi thứ, tôi lo lắng hỏi Giang Chỉ: “Có phải anh cảm thấy em rất xấu, có tính thù dai, trả thù tàn nhẫn quá không?”

Anh ấy cười, lắc đầu, cúi đầu hôn tôi, giọng nói khàn khàn, ánh mắt như có sao sáng: “Vợ anh làm gì cũng đúng.”

-Hoàn-
Hẹn gặp các bạn ở bộ ‘Nhúng chàm’ nhóeeee~~~ 🐋🐋❤❤

======
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play