Chương 528

Vừa vào cửa, cô liền nhìn thấy một tấm bảng phân chia khu vực.

Cô bước tới gần đó liền dừng lại.

“Chờ một chút.” Niệm Ninh gọi Nhạc Cận Ninh lại. Nghe thấy Niệm Ninh gọi, Nhạc Cận Ninh không nhịn được cảm thấy có chút kỳ lạ, sau đó liền bước đến bên cô hỏi: “Em đang làm gì đấy?”

“Không làm gì cả, chỉ là chụp bảng phân chia khu vực lại mà thôi, ngộ nhỡ bên trong không có bảng phân chia khu vực, thì đến ngay cả trong này có những gì chúng ta cũng không biết.’ Niệm Ninh bày ra vẻ nhìn xa trông rộng.

Nhưng Nhạc Cận Ninh nghe cô nói lại bật cười hì hì: ‘Em đi theo anh đi, anh bảo đảm em sẽ thuận lợi chơi khắp nơi ở đây.’ Niệm Ninh còn chưa chụp ảnh xong, liền bị Nhạc Cận Ninh lôi đi rồi.

“Ấy, ít nhất anh cũng để em chụp xong đã chứ.” Niệm Ninh kháng nghị, cái người này sao vội vàng vậy chứ? Cô chỉ muốn chụp lại mấy bức ảnh thôi mà.

Nhạc Cận Ninh nói: “Kết cấu ở đây, không có ai rõ hơn anh đâu.”

Niệm Ninh nghe thấy lời này,có hơi sửng sốt, không có ai rõ hơn anh sao?

Cô lập tức truy hỏi: “Lời anh nói có ý gì vậy?”

Nhạc Cận Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Niệm Ninh vẫn là dáng vẻ mơ mơ màng màng chưa hiểu việc gì.

Đột nhiên anh cong khóe miệng cười, Nhạc Cận Ninh chậm rãi áp sát cô, khe khẽ nói: ‘Chờ lúc nữa đến phòng, anh sẽ nói cho em biết.”

Nụ cười này của anh, thật sự là quá không đứng đắn rồi.

Niệm Ninh theo bản năng né tránh lùi về sau một bước, nghe thấy câu nói vừa nấy, sao lại có cảm giác không được tự nhiên như vậy chứ?

Rõ ràng biết Nhạc Cận Ninh sẽ không làm gì, nhưng nghe vào tai, lại có chút cảm giác ám muội.

Rất nhanh sau đó, giống như Nhạc Cận Ninh đã từng đến đây rồi, quen thuộc đi một đường tới tiền sảnh, đặt một phòng, sau đó lại rất dễ dàng tìm được chỗ mà bọn họ ở.

Quả thật nông trại này rất có không khí thôn quê, có điều cách bày trí bên trong lại khiến người ta có cảm giác rất thoải mái, nhưng không hề có cảm giác sơ sài, lại có sự khác biệt rất lớn với điều kiện ở thôn quê.

Niệm Ninh lập tức truy hỏi: “Bây giờ anh có thể nói cho em biết tại sao anh lại quen thuộc nơi đây như vậy được chưa?”

Vừa nấy Nhạc Cận Ninh khiến cho Niệm Ninh có cảm giác dường như anh thường xuyên tới đây.

Nhạc Cận Ninh tuỳ ý ngồi trên sô pha, đưa tay võ võ vị trí bên cạnh, ý bảo Niệm Ninh qua đây ngồi.

Niệm Ninh cũng không từ chối, ngoan ngoãn đi đến.

Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh ngoan như vậy, thỏa mãn gật đầu: “Thật ra lý do rất đơn giản, nếu bình thường em quan tâm nhiều hơn một chút tới việc của công ty thì không khó hiểu đâu.

Niệm Ninh khó hiểu, quan tâm nhiều hơn một chút tới tập đoàn nhà họ Nhạc sao?

Gô không hiểu một chút gì về phương diện tài chính này, tập đoàn nhà họ Nhạc là một công ty lớn như vậy, chuyện của mình cô còn chưa lo nổi, còn phải quan tâm tới việc này nữa sao? Cô cảm thấy hay là thôi đi thì hơn.

“Em chẳng có chút hứng thú nào với việc của công ty của anh hết, nên là ngài Mộ thân mến, ngài có thể trực tiếp trả lời câu hỏi của em được không?” Niệm Ninh mở to hai mắt, mặt làm vẻ ham tìm tòi hỏi lại.

Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu như vậy của Niệm Ninh, Nhạc Cận Ninh cũng không tiếp tục đùa cô nữa, mà bày ra vẻ trịnh trọng nói: “Nông trại này vừa đi vào hoạt động không lâu, mà vốn đầu †ư xây dựng trước đây, thật không khéo, chính là vốn đầu tư của tập đoàn nhà họ Nhạc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play