Chương 527
Vậy nên, chỉ có thể giả vờ ngủ để trốn tránh.
Nhạc Cận Ninh rời đi không lâu, bác sĩ nhìn đồng hồ trên cổ tay, phát hiện đã đến thời gian kiểm tra thường nhật.
Ông mới đẩy cửa phòng bệnh liền thấy Trương Thanh Trà đang ngồi trên giường bệnh: “Cô Trương, cô tỉnh rồi.” Thấy bác sĩ đi vào, vẻ mặt tràn đầy lo lắng đó của Trương Thanh Trà liền nhất thời biến mất không thấy nữa, ngược lại mang theo ý cười: “Vâng, bác sĩ, sức khỏe của tôi có phải đã hồi phục không ít rồi không?”
“Quả thực cô đã hồi phục rất nhanh, nhưng việc này cũng không thể nói hồi phục là hồi phục hẳn được, cô vẫn còn phải điều dưỡng một thời gian nữa.”
Bác sĩ căn dặn hai câu, sau đó nhớ tới việc Nhạc Cận Ninh đã giao cho, nói: “Đúng rồi, vừa nấy cậu Nhạc đã đến đây.”
“Anh Cận Ninh đến đây sao?”
Trương Thanh Trà giả bộ kinh ngạc hỏi.
Bác sĩ gật đầu: “Đúng rồi, có điều cậu ấy đến đúng lúc thấy cô vân đang ngủ liền không gọi cô tỉnh dậy, nhờ tôi nói với cô một tiếng, mấy ngày kế tiếp cậu ấy có thể sẽ có việc, không thể đến thăm cô, nói xong việc sẽ đến.”
Mấy ngày này có việc sao? Trương Thanh Trà theo bản năng liền nghĩ tới hẳn là việc của Niệm Ninh, có điều bây giờ đây cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi.
Cô không muốn để bản thân mình nghĩ ngợi lung tung, tự mình tìm khó chịu cho mình.
“Được rồi, cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi.” Trương Thanh Trà nắm chặt tay thành quả đấm nói.
Bác sĩ gật đầu, sau đó ông hỏi tình trạng cơ thể của Trương Thanh Trà, rồi ra khỏi phòng bệnh.
Niệm Ninh vừa quay lại biệt thự không lâu, Nhạc Cận Ninh cũng từ bên ngoài trở về.
“Sao hôm nay anh lại vê sớm vậy?”
Cô thấy có chút kỳ lạ không nhịn được hỏi.
“Không có chuyện gì nên anh liền về thôi.’ Nhạc Cận Ninh bước tới bên cạnh Niệm Ninh, ngồi xuống bên cô hỏi: ‘Em đang xem gì thế?”
Niệm Ninh thấy anh nhìn quyển tạp chí trong tay mình, liền đưa luôn cho Nhạc Cận Ninh: “Thật ra em cũng không xem gì hết, chẳng qua là đang xem cái nông trại thấy được trước khi đến công ty anh, đã nói với anh rồi đó.”
Nhạc Cận Ninh cầm lấy quyển tạp chí của Niệm Ninh: “Em đừng xem trước, dù sao đến đó rồi tự nhiên sẽ biết thôi.”
Niệm Ninh nghe thấy anh nói như vậy, nghĩ cũng đúng, thế là liền gật đầu đống ý.
Sau đó Nhạc Cận Ninh lên lầu, giúp Niệm Ninh thu dọn một chút hành lý ngày mai cần dùng tới. “Nhạc Cận Ninh, anh thu dọn đồ của bản thân mình là được rồi,đồcủa em thì để tự em làm đi.’ Niệm Ninh lập tức nói, mặc dù nói quan hệ bây giờ của hai người đã có chút hòa dịu đi, nhưng nhìn Nhạc Cận Ninh làm những việc này, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhạc Cận Ninh cũng không thèm quay đầu lại tiếp tục thu dọn đồ: ‘Em có thể yên tâm ngồi đó đi, chút việc còn lại này cứ giao cho anh.”
Niệm Ninh thấy mình không thể lay chuyển được Nhạc Cận Ninh, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi một bên.
Sáng ngày hôm sau……
Nhạc Cận Ninh liền mang Niệm Ninh tới thẳng đó, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa xe lướt qua, tâm tình của hai người cũng tốt lên không ít so với trước kia.
Rất nhanh sau đó, xe đã tới được nông trại mà Niệm Ninh nhìn thấy trên tạp chí.