Chương 490

“Không, cái dây chuyền kia kỳ thực rất linh nghiệm, là do trước đây ông nội con cầu được ở trên chùa còn được nhà sư lớn khai quang. Nếu như nó không bị mất, chắc chắn sẽ không xảy nhiều chuyện như vậy.”

“Dây chuyền nào mất ạ? Nếu như lỡ mất rồi, con sẽ nhờ người mua một sợi khác. Như vậy là tốt rôi phải không bà.”

Nhạc Cận Ninh vừa đậu xe xong, từ bên ngoài viện dưỡng lão đi vào, mới đến cửa đã nghe thấy chuyện bà nội nói làm mất một sợi dây chuyền.

Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh đã đến, có chút tiếc nuối nói: “Không mua được, đó là vật đính ước của ông bà em.”

Nhạc Cận Ninh vừa nghe đã hiểu, tín vật đính ước kiểu này, đúng là không phải nói mua là có thể mua lại được.

Anh đi qua hỏi bà: “Bà nội, vậy bà còn nhớ hình dáng của sợi dây chuyên kia ra sao không ạ?”

Nếu như dây chuyền thật sự quan trọng đối với bà nội như vậy, anh cũng không ngại tốn người tốn của, kiếm lại sợi dây chuyền về cho bà.

“Trước kia bà vẫn còn nhớ, chỉ là sau đó đã cho Niệm Ninh sợi dây chuyền này. Lâu lắm rồi bà không nhìn thấy nó, dáng vẻ thế nào đúng là đã quên rồi.” Lúc bà nội nói trên mặt vẫn vướng chút tiếc nuối.

“Trí nhớ của bà nội không tốt, có rất nhiều chuyện ngày trước bà không nhớ rõ. Sau này bà có cho em sợi dây chuyền ấy, kết quả em không cẩn thận làm mất rồi. Đó là một sợi dây chuyền…”

“Bà nội, tới giờ uống thuốc rồi.”

Đúng lúc Niệm Ninh đang chuẩn bị nói sợi dây chuyền kia có hình dáng như thế nào thì y tá đột nhiên đi vào, ngắt lời Niệm Ninh.

Niệm Ninh thấy y tá mang thuốc đến cho bà nội uống, liền không nói tiếp nữa, Cô quay qua nói chuyện với dì Lý: “Sau này nếu như Niệm Tâm Như có tới nữa, dì không cần nể mặt làm gì, cứ trực tiếp gọi người đuổi ra là được.

Không cho phép nó gặp bà nội cháu nữa.”

Bà nội còn đang uống thuốc, Nhạc Cận Ninh nghe thấy Niệm Ninh nói chuyện với dì Lý như vậy, liền hỏi: ‘Ban nấy Niệm Tâm Như tới làm gì thế?”

Bởi vì chuyện ban nấy mà dì Lý và Niệm Ninh đang nói đến, lại đúng lúc Nhạc Cận Ninh đi đỗ xe dưới lầu không có mặt, thế nên đối với chuyện xảy ra giữa Niệm Tâm Như và bà nội anh không mảy may biết chút nào.

Nhạc Cận Ninh hỏi như vậy, Niệm Ninh mới nhớ tới chuyện này, mà hiện tại bà nội cũng đã uống thuốc xong xuôi cô liền hỏi: “Bà nội, ban nấy Niệm Tâm Như nói gì với bà vậy ạ? Sao lại khiến bà tức giận thành như vậy?”

Bà nội nhớ lại chuyện ban nấy, liền đem toàn bộ chuyện đã xảy ra nói cho Niệm Ninh biết.

Đơn giản chỉ là nói Nhạc Cận Ninh không thích Niệm Ninh, còn nói cho dù bây giờ Niệm Ninh đang mang † hai, sau đó có sinh đứa bé ra được, thi nó cũng chỉ là một đứa con hoang không có bố. Càng nói càng khó nghe.

Mấy lời như vậy ngay cả Niệm Ninh nghe xong, còn cảm thấy vô cùng chói tai huống chỉ là bà nội còn nghe † rực tiếp.

“Bà thấy nó nói như thật ấy, Niệm Ninh, con và Cận Ninh sẽ không chia † ay thật chứ?” Bà nội nắm thật chặt tay Nhạc Cận Ninh, tựa như vội vàng muốn từ miệng Niệm Ninh nghe được đáp án chính xác.

Niệm Ninh cũng nhìn về phía Nhạc Cận Ninh.

Nhận được ánh mắt xin giúp đỡ của Niệm Ninh, Nhạc Cận Ninh ra hiệu bảo cô an tâm, Sau đó anh trở tay cầm ấy hai bàn tay nhăn nheo kia của bà nội: “Bà nội, người yên tâm, những lời nói kia, toàn bộ đều là bịa đặt để lừa gạt bà. Cô ta chỉ muốn để Niệm Ninh nhìn thấy thấy bà bị bệnh, sau đó nhìn thấy Niệm Ninh đau lòng, cô ta sẽ rất vui. Giữa con và Niệm Ninh thật sự không có chuyện gì đâu bà ạ.’ Nhạc Cận Ninh vô cùng chân thành đem mọi chuyện giải thích cho bà nội nghe, thế nhưng bà nội tựa như còn chưa đặt sự nghi ngờ trong lòng xuống, hỏi: “Chuyện kia… Vậy con nói cho bà nghe xem, ngày ấy kết hôn, rốt cuộc con đã đi đâu, làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play