Chương 489

Tươi cười đây mặt?

Niệm Ninh cười mỉa mai, đây thật sự là tác phong của Niệm Tâm Như. Chỉ có điều, bây giờ không phải là lúc so đo những chuyện này, không biết tình huống của bà nội bây giờ thế nào rồi.

Rất nhanh, bác sĩ đã đi ra từ phòng bệnh của bà nội.

Niệm Ninh vội vàng đi lên, hỏi: “Bác sĩ, bà nội tôi thế nào?”

“Gô Niệm à, cô yên tâm đi, bà cô chỉ là hơi kích động, hẳn là bị điều gì đó k1ch thích. Nhưng chuyện này đối với bà cụ mà nói, nhẹ thì ảnh hưởng xấu đến sự phục hồi bệnh tình, nặng thì có thể nguy hiểm đến tính mạng, cho nên bình thường phải chú ý nhiều thêm một chút.”

Nghe thấy bà nội không có việc gì, Niệm Ninh yên tâm hơn nhiều: “Vâng bác sĩ, tôi đã biết rồi, cảm ơn ông.”

“Cô Niệm quá khách sáo rồi, bà cô đã tỉnh, mọi người có thể vào thăm.” Sau khi bác sĩ nói xong thì rời đi.

Niệm Ninh gật nhẹ đầu, sau đó đi vào trong phòng. Bây giờ bà nội đang nằm trên giường và được truyền nước biển.

“Bà nội, bà thấy sao rồi?” Niệm Ninh vội vàng hỏi.

Bà nội lắc đầu: “Bà không sao, Niệm Ninh, cháu nói thật cho bà biết, cháu và Cận Ninh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Niệm Ninh đoán được bà nội sẽ hỏi chuyện này, vì vậy cô cười cười và nhẹ nhàng an ủi bà nội: “Bà nội, bà yên †âm đi, chúng cháu thật sự không có chuyện gì. Hơn nữa, lần trước cháu đến không phải đã nói rõ với bà sao? Cháu và Cận Ninh vẫn luôn tốt mà, bà đừng lo lắng quá mức.” Vốn dĩ cô cho rằng như vậy thì có thể lừa gạt bà nội cho qua chuyện này.

Thế nhưng cô không ngờ, lần này bất kể thế nào bà nội cũng không tin lời cô: “Chắc chắn cháu đang gạt bà nội.

Vừa rồi Niệm Tâm Như đến và đã nói với bà, nói Nhạc Cận Ninh có cái gì bạn gái cũ và đã trở về gì đó, cho nên nó mới đổi ý không muốn kết hôn với cháu.

Niệm Tâm Như nói có trước có sau, không giống như đang gạt bà.”

Niệm Ninh biết rõ Niệm Tâm Như đến đây khẳng định chẳng nói được lời nào tốt đẹp. Rõ ràng nó lấy chuyện của cô đến đây k1ch thích bà nội, cũng may bà nội không có chuyện gì.

Chẳng qua lần này cô sẽ không dễ dàng buông tha Niệm Tâm Như.

Hiện tại việc quan trọng nhất của cô vân là động viên tâm tình của bà nội: “Bà nội, Niệm Tâm Như nói những lời đó không phải vì cố ý chọc giận bà, thấy bà không thoải mái, con sẽ rất lo lắng. Cái em ấy không thích chính là nhìn thấy con vui vẻ thôi. Bà đừng nghĩ nhiều bà nhé.”

Bà nội vẫn lắc đầu, có chút phiền muộn nói: “Ánh Nguyệt à, con nói bà nghe xem, có phải là bởi vì không tìm thấy sợi dây chuyền hạnh phúc kia, nên con và Nhạc Cận Ninh mới ồn ào thành cái bộ dáng ngày hôm nay?”

Niệm Ninh nhìn thấy bà nội càng nói càng đau lòng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên khuyên bà như thế nào mới tốt: “Bà nội, chuyện này và chuyện sợi dây chuyền không có liên quan tới nhau, bà cứ yên tâm đi.

Nếu như con và Cận Ninh có chuyện gì, thì anh ấy cũng sẽ không sang đây thăm bà đâu ạ. Huống chỉ thực ra hôm nay Cận Ninh đã đến đây rồi, chỉ là con xuống xe rồi lên đây với bà trước còn anh ấy phải lái xe đi đỗ. Một lát nữa là anh ấy sẽ tới đây thôi.”

Bà nội nhất định không chịu tin lời cô nói, nếu là trước đây, bà nội tất nhiên sẽ tin tưởng cô.

Nghĩ tới đây, trong lòng Niệm Ninh mơ hồ có chút lửa giận bùng lên, nhất định là Niệm Tâm Như đã nói điều gì đó quá đáng với bà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play