"Cha thân ái, người sẽ lại về với vòng tay của chúng con, về với tội lỗi.

Nhân danh cha, chúng con tạo nên vương quốc này chỉ vì người.

Để người trốn không thoát."

Nụ cười gian tà như loáng thoáng ngay cạnh, cha đáng thương hoảng loạn chạy trốn, chạy theo hướng được cho là giải thoát. Mà ánh sáng tự do kia lại trêu ngươi người cha đang kinh hoảng. Rõ ràng hắn thấy nó càng lúc, càng gần mình, chỉ còn một chút nữa sẽ với tới.

Nhưng lại không tài nào chạm được.

Bỗng nhiên, ai đó kéo tay trái hắn lại, chẳng cho cha kịp chống cự, đã có thêm một bàn tay khác kéo luôn tay phải.

Cha mất khống chế mà điên cuồng hét, mà giãy giụa không ngừng. Nhưng càng ngày, càng có nhiều tay hơn, chúng sờ mó, bắt lấy thân thể hắn, kéo hắn ngược về cái hướng tăm tối kia. Không cam lòng, cha cố gắng dùng sức, giữ vững ý chí muốn thoát khỏi mọi xiền xích. Lúc này, chợt có bàn tay từ đâu chạm lên môi hắn.

Một khắc đình chỉ, mọi cánh tay bám trên người cha đều tiêu tán, cha thẫn thờ. Không còn kêu la nữa, mà một giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

Thôi rồi, hắn biết mình không trốn được, hắn tiêu rồi.

Đôi mắt đỏ tươi ngay cạnh, nó nhìn thẳng, không chút lung lay.

Trong tĩnh lặng, có thứ gì ghé sát tai hắn, thanh âm khe khẽ.

"Phụ thân, người đi đâu thế?"

Cha cứng ngắc mà nhìn đôi mắt kề bên má mình, đôi mắt nọ trong bóng đêm sáng đến dị thường, máu chảy đầm đìa cũng không thể che đậy ý cười đầy tàn nhẫn nơi đó.

Nó nhìn cha.

"Phụ thân... Người muốn trốn ư?"

________________

Nei Bog khó tin mà nhìn con mình, tuy là hắn đòi hỏi chúng để bản thân đi một mình, nhưng thú thật, hắn không nghĩ chúng sẽ đáp ứng yêu cầu đó.

Nei Bog lại nhìn về phía Sloth đang say giấc trong cung điện. Lúc này hắn nên khen "không hổ danh là anh cả" ư?

"Hừm~ daddy thật sự không muốn Gluttony theo sao?" Cậu bé tóc tím đang ôm eo Nei Bog để nhõng nhẽo không ai khác ngoài Gluttony: "Gluttony thật sự rất mong được đi cùng daddy á~"

Dù hơi do dự, nhưng hắn vẫn sờ sờ mái tóc mềm mại kia, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan."

Mắt thú màu hổ phách nheo lại, dáng vẻ Gluttony được sờ trông rất thoải mái. Nó nhịn không được há miệng, lè lưỡi định liếm cha mình.

Chưa kịp liếm đã bị Pride ngăn cản.

Quản gia tóc vàng cười vô cùng dịu dàng.

"Dừng lại đi 'anh' ạ, phụ thân đại nhân phải đi ngay bây giờ."

Giọng điệu hơi đe dọa.

Gluttony bất mãn liếc Pride, nó liếm môi: "Ăn ngươi nha~"

Đối với lời cảnh cáo của Gluttony, Pride chỉ cười, còn cố ý như vô tình đẩy kính mắt.

Thấy Nei Bog ngây ngô chẳng biết gì nhìn đến mình, Lust liếc mắt đưa tình một cái rồi hài lòng khi thấy tai vị phụ thân nào kia hồng dần. Hắn cười: "Father, người vẫn giữ ý muốn đi Linuo sao?"

Nei Bog rối rít gật đầu. Cặp song sinh cầm lấy tay hắn, một cậu một cô tự đặt tay cha lên má mình.

"Dove không muốn phụ thượng đi."

"Turtle cũng vậy, người có thể ở lại không?"

Lần này Nei Bog kiên quyết lắc đầu, từ chối mong muốn của Greed.

Chúng ủ rủ cọ cọ vào tay hắn.

"Con thật sự không muốn mất ít thời gian đó của phụ thượng chút nào. Greed muốn thật nhiều, thật nhiều từ phụ thượng..."

Chưa kịp bày tỏ thêm, cặp song sinh đã bị thiếu niên tóc xám đẩy sang một bên – Vẻ mặt Envy ngây thơ chỉ chỉ bản thân hắn lẫn Wrath bên này, ý bảo chính tên đầu trắng đó đã đẩy hắn lên, hắn có biết gì đâu. Mặc kệ đôi nam nữ kia ấm ức ra sao, Envy ôm ngang hông Nei Bog ngay lúc đó.

"Ba ba, Envy sẽ rất nhớ người." Cũng sẽ rất ghen tị với những kẻ được tiếp xúc với người.

"Vậy nên..." Tay Envy lặng lẽ chui vào áo bào đen tuyền của cha, cưng nựng làn da bóng loáng bên dưới: "Nhớ đền bù cho con nhé, được không? Ba ba?"

Nei Bog bắt lấy cái tay hư hỏng đang trở nên lỗ mãng kia, không đợi hắn lên tiếng thì Envy đã tự mình tách khỏi cha, mà ngay tại vị trí của cậu thiếu niên đáng yêu nọ lại đột nhiên đổi thành một người máy tả tơi, có khối phosphor ghim sâu vào ngực khiến nó dính chặt vào mặt đất (bạn có thể liên tưởng đến đá cẩm thạch thay vì phosphor).

Wrath đã đến từ bao giờ, quần áo xộc xệch của cha được hắn chỉnh trang lại. Tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra, hắn không nhìn Envy mà giận dữ quát lớn.

"Khi nào thì cha về?"

"Khoảng..." Việc này Nei Bog thật sự chưa tính đến, nhưng cả lũ nhóc nhà hắn đều đã vểnh tai lên nghe ngóng, chúng thậm chí còn giữ im lặng để nghe rõ những gì cha sắp nói. Hành động này không khỏi khiến Nei Bog ngượng ngùng.

"Hơi lâu, chắc là... Một tháng."

"Hả?" Đám nguyên tội đau lòng hết sức, lâu đến thế?

Mắt Gluttony nhanh chóng ướt đẫm, nước mắt lã chã rơi xuống: "Ư, daddy, sao lại đi lâu như vậy?"

Yêu tinh tóc trắng cũng lệ nhòa chực khóc: "Father đi mất, con chắc chắn sẽ rất cô đơn..."

Cảm nhận được hiểm nguy từ vài ba câu trách móc, eo Nei Bog tự động nhức nhói không thôi, hắn cứng người.

Rồi nói.

"Ta... Nửa tháng, không ít hơn được."

Thấy mấy nguyên tội vẫn một mực giữ thái độ hờn dỗi, ngay cả giả vờ cười Nei Bog cũng không thèm làm: "Ngươi... Các người đừng có được voi đòi tiên!"

Cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, là người hầu, hắn ta tinh ý cảm nhận được tình hình của Nei Bog.

Lúc vào, hắn thấy mắt Nei Bog thì đầy cảm kích còn những nguyên tội lại không vui mấy, biết nguyên nhân phần lớn nằm ở mình, chân tay hắn thoắt cái lạnh buốt. Tuy không biết bản thân đã làm gì mà chọc cho chủ nhân cao quý khó chịu, nhưng tên hầu cận vẫn tuân thủ theo nguyên tắc công việc, cung kính nói: "Ngài Nei Bog, phi thuyền do ngài yêu cầu sử dụng để đến Linuo đã sẵn sàng, xin hỏi bao giờ sẽ khởi hành?"

Nei Bog lập tức đáp trả: "Ngay bây giờ!"

Tư thế chạy của hắn bấy giờ không khác gì bị sói rượt, mà đúng thật là có sói, còn không chỉ là một con nữa.

Bỏ qua nhóm nào đó đang bày ra vẻ mặt không thể chấp nhận, Nei Bog phóng lên phi thuyền trước rồi mới quay đầu nói.

"Các ngươi đều đã đồng ý rồi, không được thất hứa, nếu thật hứa sẽ là trẻ hư!" Cân nhắc một chút, hắn lại nói thêm: "Ta ghét trẻ hư!"

Những nguyên tội nhìn chăm chăm chiếc phi thuyền gần như đã hòa vào hàng tá tinh tú, trở thành một điểm sáng nhỏ nhoi rồi dần dần mất hút trên bầu trời xa xăm.

Họ không hó hé gì, chỉ lẳng lặng tách xa nhau.

"Thế thì chúc người có kỳ nghỉ đẹp, cha thân ái, mong là vậy."

Chúng cười suồng sã.

"Xin hứa".

______________________

Hành tinh mới đi kèm cùng những thứ mới mẻ, nhưng với Nei Bog thì cảm giác lạ lẫm nhất chính là được rời khỏi con mình.

Thậm chí khi đã đến thẳng nơi tiếp đãi ở Linuo rồi mà Nei Bog vẫn chưa tin được việc đó - Con trai nhà hắn cho hắn đi.

Tâm tình Nei Bog phức tạp đến mức được sở trưởng tiếp đãi cũng phân tâm.

"Ngài Nei Bog, ngài Nei Bog? Ngài có nghe không?"

Nei Bog thình lình hoàn hồn, hơi có lỗi nói: "À, thật ngại quá, tôi hơi mất tập trung."

Sở trưởng lắc đầu: "Không sao. Mà ngài Nei Bog, ngài xem xem có hài lòng với lịch trình này không, nếu không, chúng tôi lập tức sửa lại."

Nei Bog liếc xem nội dung trong thư điện tử vừa đến, đó là lịch trình du lịch của hắn hết hôm nay, phía sở trưởng đã sắp xếp nó hết sức chỉn chu.

Hắn nhìn sở trưởng cười xòa: "Rất ổn."

Sở trưởng len lén thở phào, vừa lòng là tốt, tốt lắm rồi. Sau đó tiếp tục nói với Nei Bog.

"Vậy nếu ngài có yêu cầu gì thêm thì cứ việc nói với hướng dẫn viên, tôi có việc phải đi trước."

Hướng dẫn viên được nhắc đến là một cô gái vô cùng xinh đẹp, dáng dấp cân đối, mái tóc óng mượt dài ngang thắt lưng phô bày khí chất ngự tỷ. Cô đứng sau sở trưởng mà cung kính khom người, cố tình để lộ bầu ngực đầy đặn.

"Xin phép được gửi đến ngài lời chào trân trọng nhất. Thưa ngài Nei Bog, trong khoảng thời gian này thì hướng dẫn viên du lịch của ngài sẽ là tôi, Amy."

Nei Bog chỉ nhìn Amy mà cười gượng, cật lực phớt lờ hành động vừa rồi của cô.

...

Vì cực kì ưa thích Amy nên sở trưởng mới cho cô tiếp Nei Bog, bởi chính chủ hành tinh này cũng đã dặn dò kĩ càng về việc vị khách nọ quý giá đến nhường nào, chiêu đãi chu đáo không chừng sẽ được thưởng lớn.

Tên sở trưởng bụng phệ nhếch mép bỉ ổi, gã chẳng tin trên đời này còn ai có đủ khả năng để cưỡng lại mị hoặc từ "nụ hoa" bé nhỏ của Amy. Xoa xoa chiếc cằm, gã hơi tiếc nuối, có điều "hoa nhỏ" thật sự rất hăng con mẹ nó hái à, nếu không vì Nei Bog thì hẳn là gã đã nuôi được ả tình nhân đầu tiên nhỉ?

__________________________

Nei Bog ngồi trên bàn ăn, trước mắt bày đầy cao lương mỹ vị.

Bên cạnh hắn là Amy, cô kính cẩn hỏi: "Liệu ngài có cần thêm gì không?"

Hắn xua tay ý bảo bấy nhiêu là đủ.

Amy vẫn nâng chai rượu lên, vừa rót rượu vào ly của Nei Bog vừa thuyết minh về nó.

"Ngài Nei Bog, đây là loại rượu nổi tiếng nhất đất Linuo này, do được ủ từ trái của một loài cây mây* đặc biệt, nên hương rượu thơm còn vị thì rất ngọt, mời ngài nếm thử một chút."

(*Lời tác giả: Là một loài cây có quả ngọt và thơm mùi sữa.)

Nei Bog đẩy chai rượu về phía Amy mà không khống chế lực tay nên làm cô giật mình. Hắn gượng gạo cười.

"Tôi không uống được rượu."

Dưới ánh nhìn hoài nghi của cô gái trẻ, hắn giải thích: "Do tửu lượng kém, chỉ một chút cũng đủ để say, thật sự không được."

Thấy Nei Bog nhất quyết từ chối, Amy cười duyên mà đặt rượu về chỗ cũ.

"Đây là lần đầu trong đời em gặp được đàn ông kiêng rượu đó."

Nei Bog lại cười gượng thêm chừng mấy cái.

Mắt Amy khẽ híp lại, tay cô nhẹ nhàng đặt lên vai Nei Bog, chậm rãi vuốt ve: "Người ta thích lắm đó~"

Nei Bog: "..."

Hắn theo phản xạ có điều kiện hất tay Amy ra, luống cuống nhìn quanh. Chẳng thấy lũ con nhà mình đâu mới chợt nhớ bản thân đang đi du lịch, tạm thời không bị giám sát.

Amy: "..." Đây cũng là lần đầu tiên bà đây gặp một tên khó hiểu đến vậy, người kề cạnh thương yêu là mỹ nữ mà còn mạnh bạo với người ta.

Đương nhiên, Nei Bog biết hành động của Amy ám chỉ việc gì, hắn xót xa hỏi: "Cô... Cô muốn trèo giường tôi sao?"

Amy: "..." Thẳng thắng ghê, em rất thích.

Vì thế, cô thành thật gật đầu.

Thấy vậy, Nei Bog tiếp tục: "Muốn chết à?"

Amy nhíu mày nhìn đối phương, thân là gái ngành chuyên nghiệp, không thể không nắm được chiêu trò đoán ý, nhưng ngài Nei Bog đây lại khiến cô không tài nào hiểu nổi. Mắt hắn hết sức bình tĩnh, nhưng đâu đó cũng có vài tia sợ hãi thoát ẩn thoát hiện bên trong, rốt cuộc là hắn đang lo gì chứ?

Im lặng một hồi, Amy mới hỏi: "...Ngài có ý gì?"

Nei Bog nhìn chăm chăm vào cổ tay trắng muốt của mình: "Cô sẽ chết nếu ngủ với tôi." Mà cô có sống qua màn này đi chăng nữa thì lũ quái vật kia sẽ dễ dàng bỏ qua chắc.

Hắn hơi chua chát nói tiếp: "Vả lại tôi cũng không có hứng thú với cô."

Đột nhiên mắt Amy trợn trừng, bảo không hứng thú chẳng khác nào nói cô không quyến rũ, chính xác là thẳng thừng sỉ nhục cô. Amy không kìm chế được vẻ mặt: "Anh!?"

Nei Bog yếu ớt xua tay: "Cô đi đi."

Amy ra khỏi phòng, không quên đóng sầm cửa.

Thân hình cô thuộc hàng hoàn mỹ, bất kì tên đàn ông nào cũng phải mê muội thứ ẩn nấp dưới làn váy màu lựu của cô, cả đời Amy chưa từng phải nhận lời xúc phạm nào như khi nãy.

Amy hung hăng lau nước mắt lấm lem trên mặt. Nei Bog, anh chờ đó!

...

Thẫn thờ nhìn căn phòng trống rỗng, Nei Bog cười khẩy một tiếng. Ngoài khinh bỉ Amy, hắn còn khinh chính mình.

Amy làm điếm, còn hắn thì dâng mông cho con trai mình vào tới tấp?

Nei Bog mệt mỏi tựa lưng vào ghế, yên lặng ngắm những viên đá vảy sao đắt giá trên trần nhà.

Nhưng than phiền gì đây? Nếu không nhờ chiếc mông kia thì sao hắn được ở phòng tốt thế này, ăn đồ ngon thế nọ?

Thõa mãn nhu cầu thôi.

___________________

Tác giả có chuyện muốn nói: Bố mài đã có một đợt sửa văn lớn, sửa sao mọc ra thêm 400 chữ... Mịe, cái ngày chó má gì đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play