"Nhân danh cha, chúng con là nguyên tội của ngài, chúng con tôn sùng ngài. Cha thân ái."

Trong bóng đêm vô tận, những nguyên tội mỉm cười tà ác, hệt như những dã thú đang nhăm nhe con mồi béo bở, chăm chú không rời mắt. Miệng chúng cười toe toét, rồi nhẹ nhàng dẫn dụ người cha đang rối bời.

"Đến đây, cha thân ái, đến đây cùng chúng con."

Nhân danh cha, chúng ta là nửa kia của ngài, thuộc về ngài, mà ngài cũng thuộc về chúng ta, vĩnh viễn.

___________________

Nei Bog rốt cuộc lấy đủ dũng khí, ôm Sloth đang nhắm mắt say giấc trước mặt mình mà nói: "Sloth, ta... Ta nghĩ cần phải nghỉ phép."

Đôi mắt của đế vương ưu nhã khẽ mở, hắn hơi cúi đầu nhìn cha đáng kính. Nei Bog trông thấy đâu đấy sâu trong sắc đỏ thăm thẳm như có nham thạch nóng rực, khiến lòng hắn không khỏi run rẩy.

Cho dù đấy chính là con mình, dù biết nó sẽ không tổn thương mình, nhưng hắn vẫn sợ như cũ, chẳng có bất kì lý do nào, đó chính là bản năng vốn có của sinh vật khi đối mặt với loài cao cấp hơn mình không biết bao nhiêu lần. Nei Bog cảm thấy, chắc không có sinh vật nào đủ khả năng để không sợ Sloth mất, dù sao thì "anh cả" vẫn là tên đáng sợ nhất mà.

Nhưng, lần này chắc chắn phải ra ngoài, hơn nữa nhất định, phải nhất định là một mình hắn được ra ngoài, không thể vừa nuôi nhốt vừa đi!

Nei Bog không ngừng tự động viên bản thân, bình tĩnh nhìn Sloth.

Sloth nhìn thấu thâm tâm cha, hắn nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi nhàn nhạt ở khóe mắt người. Rõ ràng là cha đang sợ muốn chết mà vẫn cố ra dáng kiên cường, kiểu này thật sự là, thật sự khiến ta không nhịn được... Thân mến, ta yêu vị phụ thân dễ mến này, sao ngài lại mê người đến thế, làm ta chẳng buồn khống chế chính mình nữa.

Chỉ thở dài, Sloth không đáp trả mà nhanh chóng bắt lấy eo Nei Bog, kéo cả người vào lồng ngực mình. Hai thân thể chặt chẽ dính lấy nhau, như muốn dung hợp làm một, Sloth khẽ hôn hôn lên đầu cha.

"Nếu đây là ý nguyện của người, phụ thân."

Mặt Nei Bog kề sát lồng ngực Sloth, khi không khí giữa hai người đều tràn ngập khí chất biếng nhác, hắn mới rón rén nói: "Phải, phải là chính ta đi."

Cánh tay đang ôm mình bỗng nhiên khựng lại, Nei Bog cảm giác được đối phương không đồng ý, giọng nói càng thêm bối rối: "Con, con cho ta đi, chắc chắn phải là mình ta đi! Nhất định..."

Sloth nâng cằm phụ thân mà hôn đôi môi đang mấp mấy, điên cuồng xâm chiếm khoang miệng người, đợi đến lúc Nei Bog giãy giụa không ngừng vì hết hơi, hắn mới nhẹ nhàng buông ra. Thấy cánh môi cha đã đỏ mọng vì mình, Sloth mãn nhãn che kín mắt Nei Bog, cúi đầu khẽ thì thào bên tai người: "Ngủ ngon, phụ thân, mộng đẹp đang chờ người."

Nei Bog không cam lòng chìm vào giấc ngủ.

____________________________

Trên ngai vàng trong cung điện hoa lệ là vị đế vương uy quyền, một tay hắn đỡ trán còn mắt thì lười nhác nhắm chặt. Mà đối lập với sự yên tĩnh bên này là trận cãi vã của sáu tên nguyên tội khác ở hướng ngược lại.

Cậu bé mặc trang phục gothic ôm thật chặt chú thỏ màu tím của mình. Vùi mặt vào đầu con thỏ, nó nheo mắt, đồng tử như bị khích thích thú tính mà dựng thẳng.

"Hừ, sao daddy đi chơi lại không muốn chúng ta theo? Gluttony không nghĩ sẽ rời xa daddy, một khắc cũng không!"

Thanh niên mỹ lệ* vén lọn tóc bạc, để lộ đôi mắt lẳng lơ, không chút giấu diếm dục vọng đầy bên trong.

[*Ở đây tác giả dùng từ "diêm dúa lẳng lơ", đại khái là chỉ dáng vẻ con gái đẹp lộng lẫy, mà tui lại không thể ngừng liên tưởng đến "chị đẹp" được nên thay bằng từ này:'D]

"Father chẳng ngoan chút nào, a... Nhưng lại làm người ta say đắm, thật là, rõ ràng là chỉ cần yên ổn trong này thì cả kinh đô cũng sẵn sàng dâng lên, vậy mà vẫn muốn trốn chạy. Thật sự, thật sự rất là..."

Hai mắt hắn mơ màng, dáng vẻ của Lust lúc này không khỏi khiến kẻ khác bất giác trầm mê, hắn khẽ liếm môi: "Ôi... Làm cho người ta khó có thể kìm chế mà 'ngoi lên'."

Chàng tóc vàng gỡ mắt kính xuống, rồi dùng khăn tay lau nó, lau rất tỉ mỉ. Lau xong, kính phản chiếu được cả đôi môi cho đến cặp mắt tàn bạo, đôi mắt nọ toát nên khí chất khinh miệt cả thế gian, mọi sự vật, như giá trị của tất thảy mọi thứ đều chỉ bằng vài hạt bụi, một con kiến.

"Lust, đừng có phô trương cái máu M của ngươi, quả nhiên giàu lên thì ngươi liền trở thành một con công phóng túng."

Ánh mắt Lust chuyển hướng qua Pride, hắn cong khóe miệng đầy mỉa mai: "Quản gia lễ nghi đây sao? À không, quên mất, từ trước đến giờ ngươi có phải quản gia đâu? Là bạo quân thì đúng hơn, vậy, ngài bạo quân đây đến tột cùng vẫn muốn tính kế father ư?"

Pride đeo lại kính, nhìn thẳng về phía trước mà thừa nhận việc ủ mưu: "Sao lại không? Phụ thân đại nhân vẫn nên ngoan ngoãn ở lại đây, với người thì việc có kẻ hèn này hầu hạ nửa dưới vẫn là lựa chọn tốt nhất, mà cách an toàn tuyệt đối chính là giữ lại bên chúng ta."

Lust chống cằm quyến rũ, chỉ im lặng nhếch mép mà nhìn Pride nói.

Thiếu niên đáng yêu có tóc màu tro cười vô hại: "Tuy là không công bằng với ba ba nhưng ta cũng chẳng muốn người ngoài nhìn ba ba của mình, rõ ràng chỉ cần ngắm chúng ta là đủ mà người còn đòi nhìn thêm kẻ khác, ta chắc chắn sẽ ghen tị, thật ghen tị, rất ghen tị. Vậy nên ta nhất trí với Pride."

Cặp song sinh tóc lam dựa vào nhau, con ngươi tím xinh đẹp xem các anh em cãi nhau.

"Turtle không muốn cho phụ thượng ngắm người lạ."

"Dove cũng thế."

"Turtle chẳng muốn phụ thượng chạm vào người lạ, Dove muốn sao?"

"Không muốn, nhưng Dove muốn làm phụ thượng thân thiết với Dove một chút, lại hôn lâu hơn chút."

"Ừ, Turtle cũng vậy."

Với nụ cười gian xảo trên môi, động tác của hai người đều như một.

"Ta đồng tình với Pride."

Tóc trắng trên đầu đã muốn chuyển sang màu vỏ quýt, mắt Wrath phừng phực lửa giận. Nghĩ đến việc phụ thân tiếp xúc cùng ai khác khiến hắn không nhịn nổi mà phát điên, muốn đem mọi kẻ cản trở vứt xuống mồ, hẳn là khi đó cha chỉ còn cách đến bên mỗi mình hắn.

"Ta cũng tán thành."

Dáng vẻ kiên định của thanh niên tóc bạc khiến hắn càng thêm khó gần.

Pride vừa lòng nhìn mấy anh em nhất trí, bắt đầu ngẩng đầu lên dối mặt với vị vua được bóng đêm ôm lấy: "Hiện tại cả Gluttony, Lust, Envy, Greed, Wrath đều đồng ý với kẻ hèn này, ngươi cũng hiểu chứ?"

Mắt Sloth khẽ mở, con ngươi đỏ nơi tối tăm trở nên hiểm ác lạ thường.

"Suy nghĩ của ta và các ngươi như nhau."

Chẳng đợi các nguyên tội phản ứng, thì Sloth đã khép mắt.

"Nhưng mà, lần này chúng ta không thể..."

Pride cười đến híp mắt: "Cho ta biết nguyên nhân được chứ?"

"Nhân danh cha, chúng ta không có biện pháp từ chối yêu cầu của người."

Sloth nhận thấy những nguyên tội kia trầm mặc, trong mắt chán nản khinh nhờn.

"Dù sao người cũng là phụ thân của chúng ta mà."

Cổng đã đóng chặt, bóng đêm bao trùm mọi thứ, hắc ám thầm thì.

"Nhân danh cha, chúng ta sẽ dốc lòng vì ngài, vĩnh viễn."

_________________

Tác giả có chuyện muốn nói: Vốn định viết về Role Play, nhưng nghĩ lại thấy thích《 Phụ 》hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play