Hiện tại trên gian hàng có ba món: Một là tương ớt đậu nành thôn Hạ Hà của các cô, hai là thịt lợn khô của xưởng chế biến thịt của thành phố Bắc Hà, thứ ba là ngô đóng hộp.

Đối với thịt lợn khô, trên đường đi đến đây, Diệp Kiều nhìn thấy có không dưới 10 gian hàng trưng bày loại này.

Thịt lợn khô vốn không phải là sản phẩm gì đặc biệt, về cơ bản tất cả các thành phố ở phía đông, nam, tây và bắc của Trung Quốc đều có.

“Lãnh đạo, tôi có thể nếm thử mùi vị của chúng không?

Diệp Kiều biết hai ngày nay bọn họ đều rất bận, nhưng cho dù bận rội như vậy, bọn họ cũng không gọi cô đến hỗ trợ mà lại tạo điều kiện cho cô và Lục Thừa có thời gian ở cùng với nhau. Cô cũng muốn giúp đỡ lại bọn họ, cô sẽ vận dụng hết khả năng của mình để giúp thành phố Bắc Hà.

“Có thể, cô muốn ăn cái gì cũng được nhưng không nên lấy đồ trưng bày ở gian hàng mà hãy lấy ở phía dưới ngăn kéo.” Thị trưởng Miêu chỉ xuống phía dưới gian hàng, sau đó không quay đầu lại mà đi đến gian hàng ở bên cạnh nói chuyện với những người anh em trong đoàn đội.

Đoàn đội của thành phố Bắc Hà gồm có năm người (bao gồm cả Diệp Kiều), ngoại trừ Chủ nhiệm Kỷ đang chờ phiên dịch viên ở sân vận động còn lại các nhân viên chính phủ khác đều đi theo Thị trưởng Miêu.

Diệp Kiều nhìn những người khác đang rời đi, lại nhìn gian hàng nhỏ hẹp, liền mỉm cười bất đắc dĩ.

“Gian hàng nhỏ như vậy chỉ cần một người trông coi…”

Nếu để lại hai người trông coi, bọn họ sẽ không có chỗ đứng.

Diệp Kiều mở ngăn tủ ra và lấy thịt lợn khô trong lọ thuỷ tinh.

Cô cầm lấy một miếng thịt lợn khô bỏ vào trong miệng.

Cảm nhận đầu tiên của Diệp Kiều là nó thật sự rất bình thường.

Thịt lợn khô mang theo chút vị mặn và vị cay còn lại không có gì khác biệt. Ở đời sau, các cửa hàng hương phẩm làm ra thêm các hương vị như: thịt lợn khô nguyên chất, thịt lợn khô cay, thịt lợn khô ngũ vị….

Diệp Kiều nhai một cách từ tốn, mày nhíu lại. Sau khi nhai một lúc, cô liền cảm thấy thịt lợn có vị tanh, giống như chưa được xử lý sạch sẽ.

Một sản phẩm như vậy, muốn cạnh tranh ở hội chợ thương mại để có thể bán đi là một đều rất khó.

Bạn đừng nghĩ những người ngoại quốc dễ bị lừa, chỉ cần kể cho họ một chút chuyện xưa thì họ sẽ mua ngay. Thật sự, lừa bọn họ không dễ chút nào, trong số họ có vài người cực kỳ khôn khéo.

Đặc biệt, đối với sản phẩm của Trung Quốc, bọn họ cực kỳ kén chọn, cho dù mua hay không mua cũng đều mang theo thái độ vô cùng cao ngạo.

Lúc này đây Trung Quốc lại cực kỳ thiếu ngoại hối, đối với ngoại hối cực kỳ khát cầu. Vì vậy mỗi người, dù là người phụ trách hội chợ thương mại thực phẩm, hay là lãnh đạo tỉnh, thành phố đều vượt ngàn dặm xa xôi để đến tham gia hội chợ lần này. Khi đối mặt với những người bạn ngoại quốc, họ luôn cúi đầu một cách vô thức đều này càng khiến cho đối phương càng thêm không kiêng dè mà xoi mói.

Trước đây Diệp Kiều nghe nói các quốc gia từ nước ngoài nhập khẩu thương phẩm của nước ta, rõ ràng bọn họ thu được gấp hai, gấp ba lợi nhuận. Nhưng mối lần đến đây, bọn họ lại mang theo một loại thái độ giống như đang bố thí, giống như mua thương phẩm của chúng ta là đang cho chúng ta mặt mũi.

Nói thật, loại cảm giác như vậy, đời này Diệp Kiều không muốn trải qua.

Cô tuyệt đối sẽ không hạ mình ăn nói khép nép với người nước ngoài, đây là sự tự tin mà quốc gia ở vài chục năm sau đã tạo cho cô.

Diệp Kiều tự hỏi làm thế nào để biến những miếng thịt lợn này trở nên ngon hơn. Khi thời gian đã đến 8 giờ 30 phút sáng, hội chợ thương mại thực phẩm lần thứ hai của Thâm Thành chính thức bắt đầu.

Cửa sân vận động vừa mới mở ra, liền có rất nhiều người lần lượt đi vào.

Bọn họ ăn mặc quần áo chỉnh tề, tâm trạng mỗi người vô cùng tốt.

Lúc trước, Diệp Kiều đã nghe Thị trưởng Miêu và những người khác nói qua, số vé vào cửa của hội chợ thương mại thực phẩm lần này có hạn.

Vé vào cửa sẽ được chia cho các nhà máy lớn của nhà nước, cơ quan chính phủ, đơn vị sự nghiệp, vé rất ít cho nên những người có thể đến đây hầu như đều là người có chút địa vị.

Nhìn thấy có người đi về hướng gian hàng của cô, Diệp Kiều sửa sang lại cho bản thân một chút, sau đó từ trong gian hàng bước ra, chuẩn bị đón tiếp khách hàng. Nhưng thật không may, trong nửa giờ sau đó, Diệp Kiều chỉ tiếp đón được hai vị khách, chỉ kịp chào hỏi với bọn họ một cái, cho bọn họ nếm thử thịt lợn khô, bọn họ liền rời đi.

Các vị khách hoàn toàn không có hứng thú đối với tương ớt đậu nành và ngô đóng hộp. - ủng hộ đọc truyện trên app tyt

“Thật đúng là tắc trách……” Diệp Kiều nhíu mày, lẩm bẩm một mình, “Tại sao mình lại không nghĩ đến việc làm sao người ta lại có thể ăn chỉ một mình tương ớt được chứ?”.

Suy cho cùng, tương ớt chỉ là một loại gia vị, ăn một mình sẽ không ngon.

Nếu ở đây chỉ có mỗi tương ớt, có lẽ mọi người sẽ dừng lại để nếm thử một chút, nhưng đây lại là hội chợ thương mại thực phẩm, có thể mọi người đã ăn quá nhiều thứ rồi. ( truyện trên app T Y T )

Không đề cập đến những cái khác, cách Diệp Kiều khoảng 10 mét có một gian hàng bánh quy….

Diệp Kiều đứng ở nơi này, ngửi thấy hương thơm của bánh quy cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng.

“Xưởng trưởng Diệp? Chúng ta có đơn đặt hàng nào không?” Kỷ Liên Minh đi tới, hỏi Diệp Kiều.

Diệp Kiều phục hồi lại tinh thần, nghe vậy cười khổ: “Một đơn đặt hàng cũng không có. Chủ nhiệm Kỷ, ngài đã gặp được người chưa?”

Không phải chủ nhiệm Kỷ đi đón phiên dịch viên sao?

“Đã gặp được người rồi, cô ấy cùng thị trưởng đi tiếp khách nước ngoài rồi.” Kỷ Liên Minh cười trả lời, hiển nhiên vừa rồi ông ta cũng đến đó, đối với biểu hiện của phiên dịch viên ông ta rất hài lòng.

“Vậy là tốt rồi.” Diệp Kiều nhẹ nhàng thở ra, ít nhất khởi đầu của bọn họ không tính là quá tệ. Sau đó, trong đầu cô chợt loé lên một cái gì đó, liền lập tức nói. “Chủ nhiệm, ngài có thể mượn một cái bếp lò và nồi đến đây được không?”

“Hả?” Kỷ Liên Minh có chút sửng sốt.

“Chúng ta chỉ bán một mình tương ớt như vậy chắc chắn sẽ không bán được, tôi muốn dùng nó để làm một vài món ăn đơn giản.” Chỉ chưa đến một phút, Diệp Kiều đã có một cái ý tưởng trong đầu. “Nếu chúng ta có thể mượn bếp và nồi, tôi sẽ sang gian hàng bên cạnh mua một ít trứng gà, bột mỳ, giăm bông và mì ăn liền.”

“Cô muốn làm món gì?”. Một đống nguyên liệu nấu ăn như vậy, Kỷ Liên Minh thật sự không nghĩ ra sẽ làm món gì.

“Bánh rán và nấu mì gói.”

Cách làm hai món này rất đơn giản, nguyên liệu nấu ăn dễ kiếm, quan trọng nhất chính là mùi thơm của nó cực kỳ mê người, rất thích hợp để hấp dẫn sự quan tâm của người dùng.

Diệp Kiều nói: “Tương ớt của chúng ta kết hợp với bánh rán và mì gói, tuyệt đối là mỹ vị. Chúng ta sẽ cắt bánh bột ngô đã chiên thành các miếng nhỏ rồi bỏ vào trong mỗi cái bát nhỏ, mỗi cái bát cắm một cái tăm, mọi người có thể bưng để ăn.”

Hội chợ thương mại có cũng cấp chén nhỏ và tăm cho các gian hàng.

Đôi mắt của Kỷ Liên Minh phát sáng, gật đầu liên tục: “Cô nói đúng. Xưởng trưởng Diệp, cô chờ tôi một lát, tôi sẻ đi tìm bếp lò cho cô.”

“Được! Hai người chúng ta phân công nhau cùng hành động.” mi mắt của Diệp Kiều cong cong, tràn đầy năng lượng.

Hội chợ thượng mại thực phẩm lần này là hướng đến quốc tế, mọi lời nói và hành động của mọi người đều đại biểu cho tổ quốc, mỗi con người ở thập niên 70 đều có sứ mệnh đặc biệt. Cho nên khi Diệp Kiều đi mua bột mỳ, mỳ ăn liền, trứng gà không bị người bán hàng trợi trắng mắt giống như ở Hợp tác xã, ngược lại được tiếp đãi rất nhiệt tình.

Mười phút sau, Diệp Kiều liền mang theo hai túi đồ đầy ắp trở về gian hàng của mình, mấy thứ này phần nhiều là người bán hàng nữa bán nữa cho, cho nên giá mua những đồ này chưa đến năm ngàn đồng.

“Đúng là đồ ngon mà giá lại rẻ.”

Diệp Kiều lại lần nữa cảm thán giá hàng ở thập niên 70 quá rẻ!

“Xưởng trưởng Diệp, tôi đã mượn được bếp lò về rồi đây!”

Diệp Kiều vội vàng đi qua giúp đỡ, hai ngừng bưng bếp lò đặt trước gian hàng.

Đổ nước, nhào mỳ và đập trứng gà.

Mỗi động tác của Diệp Kiều đều mượt mà và uyển chuyển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play