Sau khi trở khách sạn quốc doanh, Diệp Kiều nghĩ rằng cô có thể chạm vào cơ bụng của Lục Thừa rồi. Nhưng mọi việc lại không như cô nghĩ, vào lúc bọn họ vừa mới bước chân đến tầng phòng của cô, liền đụng phải thị trưởng Miêu và những người khác.
“Xưởng trưởng Diệp, vừa hay gặp được cô ở đây, cô đến đây, chúng ta mở cuộc họp. Gian hàng đã được bố trí xong, buổi sáng ngày mai, đúng 7 giờ chúng ta phải có mặt ở gian hàng.”
Lục Thừa chào hỏi qua với những người khác, sau đó liền rời đi, anh nhìn về phía Diệp Kiều một cách bất đắc dĩ: “Kiều Kiều, anh đi trước đây.”
Diệp Kiều thật sự không muốn tách khỏi Lục Thừa, cô cắn môi, nhưng vẫn lộ ra nụ cười nhẹ.
“Anh trở về nhớ chú ý an toàn.”
Nếu hiện tại có di động, có WeChat, Diệp Kiều nhất định sẽ nói thêm một câu “về đến nơi nhớ gửi Wechat cho em.”
“Ừ, em cũng vậy.”
Thị trưởng Miêu và những người khác đang đứng ở bên cạnh, cho nên Lục Thừa cũng không tiện nói thêm điều gì nữa, chỉ vội vàng nói một câu rồi xoay người rời đi.
——
Một cô gái như Diệp Kiều không tiện đi cùng một đám đàn ông tiến vào phòng của họ, vì vậy mọi người liền đến hội trưởng nhỏ ở tầng một của khách sạn quốc doanh.
“Ngày mai, Diệp Kiều có nhiệm vụ canh giữ gian hàng, đồng thời phụ trách việc tiếp khách và tư vấn cho họ. Lúc trước, cô có viết một bài về tuyên truyền tương ớt, tôi cảm thấy rất tốt, ngày mai cô cứ nói như vậy là được.”
Sau khi Thị trưởng Miêu ngồi xuống, liền gọi tên Diệp Kiều đầu tiên.
“Vâng, thưa lãnh đạo.” Diệp Kiều ngồi ngay ngắn, trên đùi đặt một cuốn sổ, tay phải cầm bút, đem những lời nói trọng điểm của Thị trưởng Miêu ghi vào sổ.
Sau đó, thị trưởng Miêu sắp xếp một số công việc tại hội chợ thực phẩm vào ngày mai.
Một cuộc họp có nhiều người tham gia, sẽ diễn ra rất lâu, chỉ một việc nhỏ như vậy cũng phải hơn một giờ mới kết thúc.
“Trên đây chính là sự sắp xếp của chúng ta vào ngày mai, mọi người suy nghĩ lại xem, chúng ta có còn bỏ sót việc gì nữa không? Thị trưởng Miêu cầm lấy cái ly ở trước mặt uống một ngụm, biểu thị cuộc họp sắp kết thức.
Đúng lúc vào lúc này, Kỷ Liên Minh, người nảy giờ vẫn im lặng bổng nhiên lên tiếng.
“Thị trưởng, còn một việc vẫn chưa giải quyết xong.”
Thị trưởng nghi hoặc mà buông cái ly: “Còn có chuyện gì sao?”
Kỷ Liên Minh mở cuốn sổ ghi chép ra và báo cáo: “Ngài đã quên rồi sao? Trong cuộc họp chiều nay, Chủ nhiệm Trương của Thâm Thành đã đề cập đến việc, ngày mai sẽ có rất nhiều người nước ngoài đến tham quan, cho nên ở mỗi gian hàng nhất định đều phải sắp xếp một người phiên dịch viên.”
“Ai da, tôi thật sự đã quên mất việc này.” Thị trưởng Miêu vỗ trán, nói: May mà có cậu nhắc nhở tôi, nếu không ngày mai có thể chúng ta sẽ bỏ lỡ một cơ hội lớn. Xưởng trưởng Diệp” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Vâng, thưa lãnh đạo.” Diệp Kiều nghe thấy Thị trưởng Miêu gọi tên mình, ngay lập tức ngồi thẳng cơ thể, bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.
Từ khi xưởng thực phẩm thôn Hạ Hà thành lập đến nay, Thị trưởng Miêu đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều, ông không chỉ đi đầu trong việc thúc đẩy nhà ăn của cơ quan mua sắm, về sau còn giúp đẩy mạnh tiêu thụ tương ớt của bọn họ cho mọi người ở các trường hợp khác nhau. Hiện tại, đơn đặt hàng của xưởng thực phẩm thôn Hạ Hà đều là do Thị trưởng Miêu giới thiệu.
Cho nên, Diệp Kiều rất kính trọng đối với Thị trưởng Miêu.
“Không có việc gì, không có việc gì, cô không cần khẩn trương.”
Thị trưởng Miêu vui vẻ xua tay, ý bảo cô thả lỏng.
“Là một tin tốt! Hai ngày này, chúng ta vẫn luôn đi thăm hỏi ở bên ngoài, lúc tôi đi ra ngoài có mang theo một ít hũ tương ớt. Ha ha ha, việc này đã trở thành thói quen. Ở Thâm Thành đồ ăn thật sự không hợp khẩu vị của chúng ta, cho nên mỗi ngày tôi đều dùng tương ớt để tạo thêm chút gia vị. Vì vậy, hôm nay lúc đang ăn cơm trưa, rất nhiều bạn bè ngoại quốc rất thích tương ớt.”
“Bọn họ nói, hương vị tương ớt của chúng ta rất đặc biệt, bọn họ chưa từng nếm qua hương vị nào như vậy, ở bên kia hẳn là bọn họ có thị trường cho chúng ta, cho nên bọn họ trước tiên muốn đặt một lô hàng nhỏ của chúng ta trước.”
"Đây là một tin tức tốt, nếu có thể bán đi lô hàng đó, thành phố Bắc Hà sẽ có thu nhập ngoại tệ, có số tiền này, thành phố của chúng ta có thể xây dựng càng nhiều nhà máy, xây dựng càng nhiều đường xá, cũng có thể xây dựng thêm mấy trường học."
Thị trưởng Miêu càng nói càng trở nên kích động.
“Cho nên vừa rồi lúc nhìn thấy cô, tôi mới kích động gọi cô như vậy. Không nghĩ đến người lớn tuổi, trí nhớ cũng trở nên không được tốt, mới vừa đi được một giờ, tôi lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.”
Thị trưởng Miêu cười ha ha, sau đó lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Kỷ Liên Minh.
“Lão Kỷ, tôi rất hiểu cậu, có phải cậu đã tìm được phiên dịch viên rồi có đúng hay không?”
Kỷ Liên Minh giơ ngón tay cái lên: “Ha ha ha ha, vẫn là lãnh đạo ngài lợi hại. Ngài đoán không sai, chiều nay tôi đã bắt đầu nhờ người tìm. Tôi có quen một người đến từ thôn Hạ Hà, hiện tại anh ấy đang làm giáo sư ngoại ngữ ở đại học Thâm Thành. Anh ấy đã giới thiệu cho một sinh viên mà anh ấy rất xem trọng, là một nữ sinh viên, anh ấy nói tiếng anh của cô sinh viên này rất tốt, vốn từ vựng rất lớn, rất thích hợp để làm phiên dịch viên cho chúng ta.”
“Thật không? Vậy thì thật sự quá tốt rồi.” Thị trưởng Miêu cười, gật đầu. Ngày mai, gọi nữ sinh viên kia trực tiếp đến đây, đúng 7 giờ có mặt tại gian hàng.”
“Được.”
Hai người bọn họ nói chuyện rất nhanh và cũng đưa ra quyết định rất nhanh, Diệp Kiều muốn nói cũng không có cách nào nói được.
Trước kia, lúc Diệp Kiều 16 tuổi, đi theo sư phụ học nấu ăn, về sau sư phụ không muốn làm chậm trễ tài năng của cô, vì thế liền thông qua các mối quan hệ của mình để cho cô đi học nấu ăn ở phương Tây.
Quốc gia có nên ẩm thực nằm ở tầng cao nhất thuộc về ẩm thực Pháp, những nơi có nhiều nhà hàng ba sao Michelin nhất được nhiên là Pháp và Anh.
Đời trước, Diệp Kiều đã đã từng đến hai quốc gia này. Sau khi học xong, cô tiếp tục ở lại một nhà hàng ba sao Michelin ở Anh làm bếp trưởng, ước chừng khảng 6 năm.
Cho nên, cô nói tiếng Pháp và tiếng Anh không khác gì tiếng mẹ đẻ cho lắm.
Vốn dĩ vừa rồi Diệp Kiều muốn tự đề cử bản thân, những người bạn ngoại quốc hẳn là vì những món đồ ăn mà đến, thuật ngữ về đồ ăn có chút xa lạ đối với người không ở trong ngành.
Quên đi, nếu phiên dịch viên được mời đến không biết những thuật ngữ về nấu ăn thì cô sẽ tự mình bổ sung thêm.
Diệp Kiều nghĩ như vậy ở trong lòng.
Sau khi Hội nghị kết thúc, mọi người đều trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Diệp Kiều tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên chiếc giường mềm mại, cô khoanh tay trên cái gối ở trước ngực và đưa mắt nhìn về một chiếc giường khác.
Bởi vì, Diệp Kiều là cô gái duy nhất trong đoàn khảo sát lần này, cho nên cô được phân ở một mình trong một phòng.
Lãnh đạo rất quan tâm đến cô, lúc trước khi Lục Thừa đến đây ở cùng cô cũng không nói lời nào.
Diệp Kiều chỉ vừa mới gặp Lục Thừa chưa được hai ngày, trong nháy mắt Lục Thừa đã rời đi rồi, để lại cô ngủ một mình trong căn phòng trống rỗng.
“Không biết lúc này Lục Thừa đang làm cái gì?”
Vừa nghĩ đến Lục Thừa, khoé miệng của Diệp Kiều nhịn không được cong lên và dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc này Lục Thừa mồ hôi đầm đìa dọn đồ đạc, chuẩn bị cùng các anh em dọn đồ vào căn nhà mới mua.
Từ đây, mọi người đều có một ngôi nhà ở Thâm Thành.
——
Sáng sớm, Diệp Kiều cùng nhóm lãnh đạo ngồi xe buýt tới sân vận động quảng trường Đỏ ở trung tâm thành phố Thâm Thành.
Sân vận động quảng trường Đỏ Thâm Thành là một địa danh của thành phố, chiếm diện tích vô cùng lớn. Một nữa sân vận động là đường chạy bằng nhựa ngời trời, nữa khác chính là địa điểm thi đấu trong nhà.
Địa điểm này được sử dụng rất nhiều, về cơ bản tất cả các sự kiện lớn ở Thâm Thành đều được tổ chức tại đây
Buổi sáng, 7 giờ, cửa lớn nhà thi đấu vẫn chưa mở cho mọi người, nhưng bên trong đã có người đi ra đi vào.
Không phải có nhiều người, nhưng mọi người đều bước đi vô cùng vội vàng. Có người từ kho hàng, đem hàng hoá của mình trưng bày lên gian hàng, cũng có người chạy tới chạy lui lên hệ xem làm sao để tiếp đón khách quý.
Diệp Kiều đến gian hàng của thành phố Bắc Hà, mới phát hiện gian hàng này nhỏ, nó được đặt ở vị trí cuối cùng phía đông.
Kích thước của gian hàng chỉ bằng nửa hình vuông
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT