Khi nhìn thấy những lời này, sắc mặt Diệp Kiều hơi thay đổi.

“Kiều Kiều, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chúng ta đi thôi!” Nghe thấy tiếng của Chu Đình Đình đang đợi bên ngoài gọi cô, Diệp Kiều vội vàng gấp bức thư điện lại và cho vào túi xách.

***

Thứ sáu, Lục Thừa đúng giờ lái xe đến đón cô.

“Mẹ và Châu Châu cũng ở đây, họ đang ngồi ở ghế sau.” Lục Thừa cười nói với cô, chỉ về phía sau.

Diệp Kiều từ ghế phụ bước vào và nhìn vào hàng ghế ở phía sau.

“Mẹ ơi!” Châu Châu ngồi trong vòng tay của Trương Thúy Thúy, vẫy bàn tay nhỏ bé về phía cô với một nụ cười rạng rỡ.

Diệp Kiều không nói một lời đóng cửa ghế phụ lái, ngồi vào hàng ghế ở phía sau.

“Mẹ ơi, mẹ có nhớ Châu Châu không?” Mẹ vừa ngồi xuống, Châu Châu đã vội vàng nhào tới.

Diệp Kiều vội vàng đưa tay lên ôm lấy cô bé, giây tiếp theo, con gái cô đã hôn lên mặt cô.

Cô vui vẻ hôn đáp lại: “Nhớ chứ.”

“Ngày nào mẹ đều nhớ đến con sao?”

“Đúng vậy, ngày nào cũng nhớ luôn!” Diệp Kiều gật đầu thật mạnh, nhấn mạnh là mình thực sự rất nhớ cô bé.

“He he.” Châu Châu rất vui khi nhận được câu trả lời khẳng định của mẹ, cái mông nhỏ của cô bé vặn vẹo trong lòng Diệp Kiều.

Trương Thúy Thúy buồn cười lắc đầu: “Kiều Kiều, Châu Châu đếm ngón tay mỗi tối khi nào con có thể về nhà đấy.”

Diệp Kiều có chút áy náy, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của con gái, nhìn mẹ chồng: “Mẹ đã vất vả rồi ạ.”

Trương Thúy Thúy không để ý mà xua tay: “Không sao cả, mẹ vẫn còn trẻ mà, chăm sóc trẻ con cũng dễ dàng. Mà Châu Châu của chúng ta

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play