"Tất nhiên là tôi tự có cách của riêng mình rồi.” Chu Đình Đình cười một cách đầy thần bí.
"Bài kiểm tra tiếng Anh của cô ấy có điểm tuyệt đối, bài luận của cô ấy sẽ sớm được đưa vào tuyển tập các bài văn hay. Mọi người nên biết rằng, từ trước đến nay, tuyển tập các bài văn hay chỉ bao gồm các bài văn trong các kỳ thi đại học được viết bằng tiếng Trung, bài luận tiếng Anh của cô ấy là bài văn duy nhất được đưa vào, đây là một trường hợp ngoại lệ."
Năm người họ đã ở cùng với nhau được hai ngày, cho nên đối với tính tình của Chu Đình Đình bọn họ cũng có chút hiểu biết.
Bọn họ biết, cô ấy rất giỏi giao tiếp, trong hai ngày, cô ấy đã quen gần như tất cả những người trong tòa nhà ký túc xá, vì vậy tin tức của cô ấy cực kỳ đáng tin cậy. Cho nên, đối với với những lời cô ấy nói, bọn họ đều tin tưởng hoàn toàn.
Vì vậy, Tiền Linh liền mở to hai mắt, hỏi: "Cô ấy đã viết gì vậy?"
Chu Đình Đình nhún vai: "Chuyện đó tôi cũng không biết, mấy ngày nữa chúng ta có thể mua về xem."
Kỳ thật, Chu Đình Đình biết đại khái nội dung của bài văn, anh trai cô ấy đã than thở với cô ấy, anh ấy nói Diệp Kiều dùng tiếng Anh để viết về một Trung Quốc mà anh ấy mong chờ trong tương lai.
“Cô ấy thật sự rất giỏi.” Tiền Linh cắn hạt dưa, cảm thấy hình tượng của người bạn cùng phòng cuối cùng này cao vô cùng.
——
Nơi ở đã chuẩn bị tốt, việc báo danh cũng đã làm xong, Diệp Kiều hoàn toàn được thả lỏng, cô đưa gia đình đến đi tham quan Đại học Bắc Kinh.
Xem qua tháp Bác Nhã, đi qua hồ vô danh, lại đi qua nhà ăn.
Rất nhanh đã đến bốn giờ chiều.
Lục Thừa và mọi người phải rời đi.
Diệp Kiều bất đắc dĩ đem con gái trong lòng giao cho Lục Thừa: "Chăm sóc Châu Châu thật tốt, thứ sáu, sau khi tan học em sẽ trở về."
Đây là điều thuận lơi nhất khi đi học cùng thành phố, cuối tuần cô có thể về nhà, từ thứ hai đến thứ sáu nếu tiết học ít, cô cũng có thể về nhà thăm mọi người.
Lục Thừa dịu dàng nhìn cô: “Thứ sáu anh sẽ đến đón em.”
Diệp Kiều nở nụ cười, biết anh không đành lòng chia tay cô: "Vâng, em sẽ chờ anh."
Trương Thuý Thuý đợi hai người nói chuyện xong, mới nắm lấy tay Diệp Kiều, nghiêm túc dặn dò: "Kiều Kiều, mẹ không biết tại sao trường học của các con nhất định phải để cho các con ở lại trường. Cũng may, đồ ăn trong căn tin của trường rất ngon, con nhớ mua thêm thịt, đừng tiết kiệm."
"Vâng, mẹ cứ yên tâm."
"Đợi bố của con tìm được việc, mẹ sẽ đem tiền ông ấy kiếm được đưa cho con, con cầm mua đồ ăn, đừng để bản thân mệt mỏi.”
Trương Thuý Thuý ghé sát vào t
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.