Diệp Kiều trò chuyện với Tần Ngọc Bình, đồng thời chú ý đến tình hình của con gái phía bên kia.

Nhìn thấy cô bé đang chơi với những đứa trẻ khác rất tốt, đặc biệt là người bạn nhỏ Yến Tử, cậu bé đã chăm sóc Châu Châu rất tốt, khi bóng đến chân mình, cậu bé luôn chuyền quả bóng cho Châu Châu.

Diệp Kiều cảm thấy yên tâm, nhìn một lúc, sau đó cô về nhà và mang một đĩa tràn đầy trái cây đến để ăn chung, cô đặt nó cùng với đĩa trái cây của Tần Ngọc Bình.

 Hai người uống trà ăn hạt dưa, tâm tình khá thoải mái.

 "Mẹ ơi!" Trong lúc tạm nghỉ, Châu Châu lao vào như một viên đạn đại bác nhỏ.

 "Chạy chậm thôi con ơi." Diệp Kiều vội vươn tay ôm lấy cô bé và lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho con gái.

Châu Châu cười hạnh phúc, ôm eo mẹ lắc lắc.

"Mẹ, mẹ có thấy Châu Châu ghi bàn không?"

"Mẹ thấy rồi, Châu Châu của chúng ta thật là lợi hại!" Diệp Kiều gật đầu yêu chiều khích lệ cô bé.

Các bạn nhỏ chơi bóng đá thường không có một quy tắc cụ thể nào, đôi khi chụp giống như bóng rổ, đôi khi lại đá giống như bóng đá, sân nhỏ khiến chúng cảm thấy như đang chạy ngoài sân bóng vậy.

 "Uống nước đi con." Diệp Kiều mở bình nước của Châu Châu ra và đưa cho cô bé.

 Châu Châu cầm bình nước ngửa đầu lên uống.

Lúc này, những đứa trẻ khác cũng chạy đến, Tần Ngọc Bình lấy ra một chiếc bát nhỏ, miệng bát hơi sứt mẻ một chút, để cho bọn chúng thay phiên nhau uống.

 “Mẹ, cho con ăn kẹo được không?” Cậu bé đen gầy vừa uống nước, vừa đưa ánh mắt nhìn vào đĩa trái cây, cậu bé không thể rời mắt được nữa.

 Đĩa trái cây trong gia đình họ đều được chuẩn bị từ năm trước, số lượng không nhiều nhưng lại ăn cả tháng trời vẫn còn bảy tám phần.

Nếu là lúc khác Tần Ngọc Bình nhất định

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play