Lục Thừa một tay che chở cho con gái, một tay gối đầu, nghe vậy không chút xấu hổ gật đầu: “Anh đói bụng, Kiều Kiều, em lấy cho anh một ổ bánh mì thịt đi.”
“Được.” Diệp Kiều lấy ra một chiếc hộp được đậy kín từ trong túi xách của mình.
Hộp không phải làm bằng sắt mà bên ngoài làm bằng nhựa, màu trắng nhìn rất tinh tế.
Cô ấy mở chiếc hộp ra và ngay lập tức có hơi nước bốc ra từ đó.
Đăng Thơ Thơ và Lưu hán mở to mắt: “Kiều Kiều, cái hộp này của cô thật là tuyệt vời.”
Diệp Kiều đưa bánh mì thịt cho Lục Thừa và Châu Châu, lại lấy thêm một ít cho mọi người.
Khi cầm ổ bánh mì thịt trong tay, Đặng Thơ Thơ càng cảm thấy kinh ngạc hơn: “Còn nóng như vậy?”
Họ lên tàu chắc cũng đã hai tiếng rồi, còn cả thời gian nhóm Diệp Kiều đi đường nữa, nhiệt độ bên ngoài còn thấp hơn, xuống dưới 0 độ, trong hoàn cảnh như vậy, ổ bánh mì thịt vẫn như mới ra lò.
“Cái hộp này có một lớp cách nhiệt.” Diệp Kiều cười giải thích nhưng cũng không nói nhiều.
Chiếc hộp này là do Lục Thừa đặc chế để đựng thức ăn, bên trong có một cục pin lithium đã sạc đầy làm nguồn năng lượng, ngoài ra vật liệu này còn có thể sinh nhiệt và giữ ấm.
Hiện tại, chi phí quảng bá ra thị trường quá cao nhưng Diệp Kiều rất hài lòng.
Ra ngoài được ăn cơm nóng hổi thì hạnh phúc biết bao.
Đăng Thơ Thơ cúi đầu cắn miếng bánh mì thịt, càng tin vào phán đoán của mình.
Lúc đầu, cô ấy rất ngạc nhiên vì họ có thể mua bốn vé giường ngủ cùng một lúc, nhưng bây giờ bên kia có thể lấy ra những món đồ cô ấy chưa từng thấy, Đăng Thơ Thơ càng tin chắc rằng danh tính của gia đình này không đơn giản.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.