Nghe Diệp Kiều nói ra câu này, Trương Thúy Thúy liền hoảng sợ nhìn quanh rồi lên tiếng: “Không sao đâu, con nghe Lục Thừa nói rồi.” Số tiền 300 đồng mà Lục Thừa kiếm được lúc trước là từ việc mua bán lén lút ở chợ đen.
Có câu cửa miệng: Có cung ắt có cầu.
Thập niên 70 đã bắt đầu có người từ từ phất lên, nhu cầu xã hội ngày càng tăng.
Dựa theo cách thức mà lúc trước Lục Thừa hướng dẫn, Diệp Kiều mang theo mẹ chồng đi tới chợ đen, xung quanh nơi này có rất nhiều ngõ nhỏ đan xen, người xa lạ rất dễ bị lạc. Nếu có người đến bắt, mọi người phân ra chạy vào các ngõ nhỏ này cũng có thể thoát thân.
Diệp Kiều kéo Trương Thúy Thúy đi vào một ngõ nhỏ gần chợ đen, ở đó đã có người đang lén lút giao dịch, tất cả đều thực cẩn thận, mọi người chỉ nói mấy câu xong liền lập tức phân ra rời đi.
Điều kiện an toàn cũng không tồi. Cô âm thầm nghĩ.
Diệp Kiều không vội đi sâu hơn, chỉ đứng ở một góc chân tường, vừa nghỉ ngơi vừa quan sát tình hình bên trong.
Bởi vì cô đang đợi, chờ đến khoảng hai giờ trưa, lúc ánh mặt trời gắt gao nhất.
Đó là thời điểm mà mọi người đa số đều nghỉ trưa, ít ai chịu đội nắng đi dạo. Nếu có thì sẽ là những người có chuyện quan trọng hoặc là có mục đích chủ yếu.
Chờ đến thời gian đã định, Diệp Kiều mang theo Trương Thúy Thúy đi vào chợ đen.
Lúc này người đi lại trong chợ không ít, ai cũng đều đem thanh âm hạ xuống thấp nhất, chỉ có đứng thật gần mới có thể nghe thấy đối phương đang nói cái gì.
Trải qua quan sát vừa rồi, Diệp Kiều nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc áo màu hồng, nhìn cách ăn mặc không giống người nghèo, trên mặt có nét nóng vội.
Diệp Kiều do dự một chút liền đi về phía bà ấy, Trương Thúy Thúy đi theo một bên, trong lòng sợ hãi không thôi.
Nếu như bị bắt chẳng phải sẽ bị ngồi tù sao!
“Kiều Kiều à, hay là chúng ta ……”
Lời bà nói còn chưa dứt, liền nhìn thấy hai người khác đang giao dịch bên cạnh.
Người đàn ông lấy tiền trong túi ra trả cho người bán, lướt qua ánh mắt của bà là hai tấm đại đoàn kết. Trương Thúy Thúy vô cùng ngạc nhiên, hai tấm đại đoàn kết? Cả nhà bọn họ vất vả quanh năm suốt tháng, cũng chỉ kiếm được chừng đó tiền, thế mà trong nháy mắt, người bán kia đã kiếm được!
Vốn muốn khuyên Diệp Kiều trở về, nhưng hai tấm đại đoàn kết đập vào mắt Trương Thúy Thúy, bà liền im lặng.
Diệp Kiều đi đến bên cạnh người phụ nữ áo hồng, thấy bà ấy đang hỏi mua một túi ớt cay của một cụ già. Hai người nói chưa được vài câu, bà ấy liền bị ông cụ xua tay đuổi đi, nóng nảy nói.
“Tại sao không cho nếm? Thật là, cũng không phải tôi không có tiền.”
Diệp Kiều nghe bà ấy nói vậy, liền nhỏ giọng hỏi:
“Thím muốn mua cái gì?”
Người phụ nữ áo hồng quay đầu lại, nhìn thấy đang lên tiếng hỏi là một cô gái trẻ tuổi đứng cùng với một người phụ nữ trạc tuổi mình, liền thả lỏng cảnh giác.
“Tôi muốn mua một ít thức ăn vừa cay vừa mặn.”
Sau khi nghe bà ta giải thích, Diệp Kiều mới biết được, con gái của bà đã mang thai sáu tháng, lại bị nôn nghén nghiêm trọng, thức ăn bình thường đều ăn không vô, chỉ muốn ăn những món đậm vị.
Tuy phía nhà chồng cũng rất chu đáo nhưng vẫn không làm cô ấy vừa lòng, hai ngày này đều muốn bỏ cuộc.
Nếu không phải trên đường đi thăm người thân về, vừa lúc thấy con gái mang cái bụng bầu đi quanh phố tìm thức ăn, bà còn không biết!
Dù sao cũng là con gái mình đẻ ra, có lý nào lại không xót.
Bà cũng từng tự tay làm thức ăn cho con gái, nhưng vẫn bị cô ấy ghét bỏ không chịu ăn. Lúc này trong nhà ớt cay cũng hết, bà muốn đến đây mua một ít về dự trữ.
Trương Thúy Thúy cũng là người có con gái, bà rất yêu thương Lục Giai. Vừa nghe những lời của Vu Hồng Hà, lập tức đồng cảm. Nghĩ đến đúng lúc Diệp Kiều mang theo tương ớt, vội vàng nói.
“Mua ớt cay làm cái gì chứ, cô hãy nếm thử tương ớt đậu nành do con dâu tôi làm, bảo đảm con gái cô sẽ thích.”
“Cái này có thể nếm sao?”
Lúc nãy, bà muốn nếm thử ớt cay, người ta còn nổi giận muốn đuổi bà đi đấy.
“Có thể nếm! Có điều, món này có rất nhiều ớt cay, tôi sợ cô ăn không quen.”
“Không sao!”
Ánh mắt Vu Hồng Hà sáng lên:
“Con gái tôi lúc này đụng ớt nào cũng chê, nói là không đủ độ cay đấy!”
Diệp Kiều mở rnắp bình tương, lấy một cái muỗng sạch múc một ít đổ vào chén nhỏ của Vu Hồng Hà.
Thời điểm này, việc mua bán của người dân bình thường chỉ được tiến hành lén lút, không có túi nilon hoặc bao bì nhãn mác...Ví như muốn mua thức ăn, phải tự mang theo chén đũa, bình hũ để chứa. Còn muốn mua đồ dùng, thì phải giấu giấu diếm diếm đặt trong rổ có vải che lại.
Bà ấy bốc lấy một hạt đậu nành cho vào miệng, quả nhiên vừa mặn vừa cay!
“Ngon thật a!”
Mặc dù chưa mua về nhà, nhưng giờ phút này bà có thể khẳng định đây là món con gái bà thích ăn.
Nhưng để chắc chắn hơn, bà vẫn nên cẩn thận mà hỏi có thể mua trước một chút đem về cho con gái nếm thử hay không.
“Cái này không thành vấn đề, nhưng …… lần này chúng tôi đi quá vội vàng, không mang theo đồ để chứa tương.”
Diệp Kiều có chút khó xử.
Bà ta liền cầm chén đưa qua:
“Dùng chén của tôi là được. Nhà con gái tôi cách đây không xa.”
Mới dứt câu, bà liền chuyển đề tài, nói.
“Nếu con gái tôi thích ăn, lần sau tôi nhất định sẽ mua nhiều hơn.”
“Được! Tuần sau tôi còn tới nơi này, nếu thím muốn, vẫn là khoảng thời gian này đến đây chờ là được”
Một tuần sau, mẻ tương tiếp theo hẳn là ăn được rồi. Diệp Kiều tính toán thời gian hứa hẹn. Dựa theo lời nói đáng tin của người vừa gặp ở Tiệm Cơm Quốc Doanh thì đầu ra của hai mẻ tương trong tay cô đều không lo nguồn tiêu thụ. ( truyện trên app T Y T )
Bắt đầu từ lúc đó, Diệp Kiều thuận lợi bán ra một chén nhỏ tương ớt, kiếm lời năm xu.
Trong lúc bán tương cho Vu Hồng Hà, lời khen của bà ta cũng thu hút sự chú ý của vài người.
Bà ấy đi rồi, liền có người tới dò hỏi:
“Tương này có thể nếm thử trước không?”
“Có thể!”
Bán ở chỗ này, Diệp Kiều cũng không mong đến việc có thể bán đi nguyên một bình, chỉ có thể phân nhỏ ra bán.
Trải qua tốp năm tốp ba người qua đường nhấm nháp, việc buôn bán của Diệp Kiều và Trương Thúy Thúy liền khởi sắc.
Diệp Kiều phụ trách bán tương ớt cùng lấy tiền, Trương Thúy Thúy thì trợ giúp ở một bên, ra sức quảng cáo, thuận tiện dùng tương ớt đổi một ít giấy dầu của những người bán gần đấy.
Tương ớt mau chóng được bán hết, Diệp Kiều không vội đếm tiền, mà là kéo Trương Thúy Thúy chạy nhanh ra khỏi ngõ nhỏ.
Động tác mua bán vừa rồi gây chú ý quá lớn, Diệp Kiều cũng có chút sợ bị người theo dõi.
Cho đến khi rời đi trấn Đại Hà, trên đường trở về thôn Hạ Hà, Diệp Kiều mới lấy ra một túi tiền lẻ cùng Trương Thúy Thúy đếm đếm.
“Năm xu…… 5 hào, 6 hào. Tổng cộng bán được 6 hào 5.”
Trương Thúy Thúy đã hết sợ hãi, đối với việc đi chợ đen kiếm tiền có chút háo hức: “Kiều Kiều, nếu con đem tương ớt làm được đều bán ở chợ đen, nhà chúng ta đâu cần phải làm ruộng vất vả kiếm công điểm chứ.”
Diệp Kiều: “……” Nếu làm như vậy thật, e là cả nhà họ Lục trên dưới bảy miệng người đều phải mau chóng vào tù.
“Mẹ, việc này không thể nói bậy, hiện tại nhà nước vẫn không cho người dân tự do mua bán.”
Trương Thúy Thúy vẫn còn đang bị tiền tài che mắt:
“Cái này mẹ biết, nhưng mẹ thấy ở chợ đen, mọi người đều mua đi bán lại, cũng không thấy ai xảy ra chuyện a.”
“Xảy ra chuyện đều bị bắt đi tù, đương nhiên nhìn không thấy.”
Vì để Trương Thúy Thúy bỏ đi ý niệm tham tiền, Diệp Kiều cố ý đem sự hiểu biết của mình, giảng giải hậu quả nghiêm trọng sau khi bị bắt.
Chiêu này rất có tác dụng, Trương Thúy Thúy vừa nghe tự mình buôn bán thì sẽ bị bắt, sau đó nhẹ thì bị phê bình, kiểm điểm, còn nặng phải ra hầu tòa, ở tù, lập tức đánh mất ý niệm làm giàu phi pháp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT