Không biết mấy người nhóm Lục Thừa đã tới Thâm Thành chưa?
Tính đến hôm nay đã là 16 ngày, với bản lĩnh của anh chắc đã làm nên chuyện nào đó rồi chăng?
Vừa nghĩ đến đây, chủ Tiệm Cơm Quốc Doanh đã đi tới.
Ông chủ là một người đứng tuổi, dáng người hơi mập, trên mặt luôn nở nụ cười, nhưng lại vô cùng lạnh nhạt.
Sau khi nếm thử tương ớt Diệp Kiều mang đến, nét mặt lộ ra vẻ vừa lòng nhưng lại không nói ra, chỉ qua loa.
“Món tương ớt đậu nành này ngon thật, nhưng mỗi tháng nguyên liệu mà chúng tôi thu mua đều đã có quy định...”
Diệp Kiều suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ông chủ cũng cảm thấy ngon, hay là hãy đặt ở trong tiệm một ít để bán thử xem? Nếu được nhiều người thích thì mới tính đến chuyện thu mua.”
Các tiệm cơm sau này đều có thể mua bán một ít đồ uống, đồ hộp..., không biết Tiệm Cơm Quốc Doanh lúc này đã có kiểu kinh doanh này hay chưa?
Chủ tiệm nhíu mày:
“Này cô gái, không phải tôi không giúp cô. Nói thật thì cô cũng không phải là người đầu tiên đến đây yêu cầu chúng tôi thu mua, nhưng tiệm của chúng tôi là Tiệm Cơm Quốc Doanh chính quy, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều phải đạt chuẩn yêu cầu, sản phẩm tự chế này của thôn các cô, thật sự không được.”
“Hơn nữa, cô vừa mới nói sản phẩm này được làm ra từ đậu nành lên men? Nhưng tôi nhớ rõ đậu nành sau khi lên men của thôn Hạ Hà, hình như chỉ có thể làm phân bón a.”
Trương Thúy Thúy vội vàng giải thích:
“Chuyện vốn là thế này, đậu nành của thôn chúng tôi rất nhiều, bỏ không thì rất lãng phí, nhưng cái này không giống, sau khi lên men có thể ăn, còn đặc biệt rất ngon.”
Vẻ mặt chủ tiệm bối rối, sau đó bảo Diệp Kiều chờ thông tin sau khi ông ta báo cáo sự việc này lên các cấp lãnh đạo.
Diệp Kiều cũng chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn. Chẳng lẽ, một hai phải chờ đến khi Lục Thừa trở về, mang theo cô đi xuống phía Nam tìm thị trường sao?
Lúc này, có một người đàn ông đứng tuổi đeo mắt kính, mặc áo sơmi màu xám, áo khoác màu xanh biển đi về phía Diệp Kiều.
“Đồng chí này, xin hỏi tương ớt đậu nành này cô bán thế nào?”
Diệp Kiều vừa xoay đầu, đập vào mắt cô là hình ảnh người đàn ông từng trải, rất có khí chất, hơn nữa nhìn cách ăn mặc, thân phận của ông ta có vẻ không đơn giản.
Nhưng giờ phút này, không phải là lúc để ý những điều đó, chỉ cần có thể đem tương ớt đậu nành bán đi, Diệp Kiều liền mãn nguyện.
“Đây là tương ớt đậu nành thôn Hạ Hà chúng tôi tự chế, một bình tám hào.”
Bình thủy tinh chứa tương này hơi lớn, dung lượng khoảng 800ml, bán tám hào là con số mà Diệp Kiều đã cẩn thận tính qua. Tuy so với mức độ tiêu dùng lúc bây giờ là đắt một chút, nhưng cũng nằm trong phạm vi có thể chấp nhận của người dân.
Đậu nành thôn bọn họ được nhà nước thu mua với giá là 40 đồng một tấn (một tấn =2000 cân), nói cách khác một cân bằng hai cắc. Trừ đi các khoản chi phí nhân công, nguyên liệu, cộng thêm phí mua lại công thức chế biến sản phẩm, thì một bình tương như vậy giá cả chưa đến hai hào.
Nhưng nếu được các cấp lãnh đạo phê duyệt thu mua, bọn họ còn cần phải đặt mua bình thủy tinh theo yêu cầu riêng với số lượng lớn, thêm chi phí vận chuyển, quảng cáo... vậy thì giá thành sẽ tăng lên khoảng 4 đến 5 hào.
Đời trước tuy Diệp Kiều không phải là người kinh doanh, nhưng là một người đầu bếp đứng đầu, các khoản kinh phí lời lỗ... cô cũng phải tính toán rõ ràng.
Trong lòng Diệp Kiều hiểu rõ, chi phí cùng lợi nhuận đều phải chi tiết, cần tính cho ra lãi suất. Tóm lại không thể để bà con cực cực khổ khổ mà lao động một hồi, cuối cùng còn bị lỗ vốn?
“Tôi có thể nếm thử không?” Người đàn ông dò hỏi.
Trương Thúy Thúy liền đưa cho đối phương một đôi đũa sạch sẽ: “Có thể có thể, anh thử xem, tương của chúng tôi làm thật sự không tồi.”
Diệp Kiều do dự một chút, vẫn là đem quá trình sản xuất tương đậu nành thuật lại một lần nữa.
Tuy rằng cô rất muốn hoàn thành việc mua bán này, nhưng đối phương cũng có quyền hiểu rõ về sản phẩm.
Sau khi nghe Diệp Kiều giới thiệu xong, đôi đũa trên tay người đàn ông liền dừng lại.
Diệp Kiều cho rằng ông ta cũng giống ông chủ tiệm cơm, không thích ăn đậu nành đã lên men. Không ngờ ông ta hấp háy đôi mắt, mỉm cười nói:
“Thì ra là đậu nành lên men, không nghĩ tới ở miền Bắc vậy mà cũng có người biết làm.”
Diệp Kiều lập tức mở to hai mắt. “Sao chú lại biết ……”
“Đó là chuyện đương nhiên, nhìn không ra sao? Tôi là người ở tỉnh Nam Giang.” Ông ta chớp chớp mắt, cười lớn nói.
“Nhìn không ra, dáng người của chú cao lớn không giống với vẻ đặc trưng của người ở tỉnh Nam Giang ……” Thân hình ông ta rất cao, ít nhất là 185cm, tỉnh Nam Giang là một tỉnh đồng bằng nằm ở phía Nam. Trong ấn tượng của Diệp Kiều, vóc dáng người dân nơi đó đều thấp bé hơn so với người ở địa phương khác.
“Cho nên lần này không phải là tôi đã đến thành phố Bắc Hà sao?” Nói xong, ông ấy không chút do dự, bắt đầu ăn.
“Ừm…… Hương vị thật giống! Còn tốt hơn so với hương vị mà tôi đã ăn trước kia! Đậu nành này chất lượng cao, cô gái, tay nghề của cô rất tốt!”
“Đâu có, chú quá lời……” Diệp Kiều khiêm tốn cười đáp.
Ba người ngồi chung một bàn. Ông ta tự giới thiệu một chút về bản thân, vốn là ông ta đến trấn này công tác, cụ thể là công việc cái gì, ông ấy không có nói ra.
Nhưng từ lời nói và cách ăn mặc, Diệp Kiều cảm giác thân phận người đàn ông trước mặt thật không tầm thường. Có thể là nhân viên kỹ thuật cao cấp được nhà máy nào đấy ở trấn trên mời đến?
Trấn Đại Hà có nhà máy?
Diệp Kiều nhanh chóng tính toán trong đầu.
Ông ta gọi thêm thức ăn, mời Diệp Kiều và Trương Thúy Thúy cùng nhau ăn.
Diệp Kiều từ chối, Trương Thúy Thúy không chút do dự gắp một khối thịt kho tàu.
“Có lợi mà không lấy thì thật phí!”
“Kiều Kiều, ăn ngon đấy! Con cũng gắp một miếng đi!”
Diệp Kiều bất đắc dĩ nhìn về phía bà, nghĩ đến lát sau phải làm thế nào để báo đáp ân tình này.
“Chú Miêu, chú thấy tương ớt này của thôn chúng tôi sẽ có nguồn tiêu thụ sao?”
Miêu Vĩ dừng đũa, lấy khăn tay xoa xoa miệng, sau đó đưa tay chỉ về phía bình tương mà ông ta đã ăn thử một ít.
“Tôi cho rằng nhất định có nguồn tiêu thụ. Thôn các cô gọi là thôn Hạ Hà đúng không?”
“Đúng ạ!”
“Được rồi, tôi mua bình tương ớt này trước. Qua mấy ngày, tôi sẽ thông báo tình hình cụ thể cho cô.”
Miêu Vĩ lấy bút máy cùng một quyển sổ nhỏ từ trên túi áo, lưu loát viết một câu. “Năm ngày sau, nếu cô còn chưa có nguồn tiêu thụ, đến địa chỉ này tìm tôi.”
Thấy địa chỉ kia, Diệp Kiều cau mày. (⊙o⊙) …
Phòng 101 tầng 1, văn phòng chính phủ thành phố Bắc Hà, Miêu Vĩ.
Diệp Kiều có chút ngây ngốc, sau đó liền mừng rỡ hẳn lên! Có toà thị chính làm hậu thuẫn, đầu ra cho tương ớt của cô không cần phải lo!
Đừng hỏi Diệp Kiều vì sao nhìn thấy cái địa chỉ này liền tin, thập niên 70 còn chưa có ai dám giả danh nhân viên nhà nước đi khắp nơi.
“Cảm ơn chú!”
Diệp Kiều thành khẩn nói cảm ơn, kéo mẹ chồng của mình đứng dậy.
“Chú Miêu, bình tương ớt này chúng tôi tặng chú! Tùy ý chú xử trí! Sau này nếu cần, chú có thể đến thôn Hạ Hà, tìm thôn trưởng hoặc tôi đều được!”
Không đợi Miêu Vĩ trả lời, Diệp Kiều lôi kéo mẹ chồng xoay người nhanh chóng rời đi.
“Ai ai ai! Kiều Kiều, con chậm một chút!”
Trương Thúy Thúy bị con dâu kéo đi, không ngừng quay đầu lại luyến tiếc.
“Từ từ……”
Miêu Vĩ vội đuổi theo ra Tiệm Cơm Quốc Doanh, nhưng Diệp Kiều đi thật sự quá nhanh, bóng người cũng không nhìn thấy.
——
Nép mình trong hẻm nhỏ cách Tiệm Cơm Quốc Doanh không xa, Trương Thúy Thúy khó hiểu hỏi: “Kiều Kiều, chúng ta còn chưa lấy tiền?”
Lỗ vốn quá đi!
Diệp Kiều cười gật đầu: “Yên tâm đi mẹ, việc mua bán này chúng ta tuyệt đối kiếm được lời! Có thể nửa tháng sau, tương ớt của chúng ta sẽ tiến vào nhà ăn của cơ quan nhà nước đấy.”
“Hửm?” Trương Thúy Thúy vẫn nửa tin nửa ngờ.
Diệp Kiều nói sang chuyện khác: “Mẹ, chúng ta đi quanh trấn tìm người thu mua bình tương ớt còn lại này đi.”
“A? Này…… Như vậy được không? Có thể bị bắt hay không ……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT