Quả thực kim tự tháp càng lên cao, phạm vi càng nhỏ và người cũng ít hơn. Con người cũng chính là như vậy.
Trước khi bị gia đình bắt đi xem mắt Ôn Kiến Sâm, cô kỳ thật đã gặp qua anh một lần.
Đã là chuyện mấy năm trước, khi đó cô còn đang đi học. Vào tiết Thanh Minh cùng người nhà đi tảo mộ ông bà nội, lúc xuống lại lướt qua một nhóm người khác.
Người đàn ông trẻ tuổi đi ở cuối cùng cầm một chiếc ô đen, mặt mày dưới ô trầm tĩnh đến lạ, mơ hồ lộ ra chút mệt mỏi, khóe miệng mím thành một đường.
Loại mệt mỏi này, cô từng nhìn thấy Ôn Kiến Sâm sau khi tan làm ca đêm.
Nhưng mà lúc đó cô chỉ là tò mò, vì sao anh lộ ra loại vẻ mặt này để đến tế bái tổ tiên, vì sao lại một mình đi ở cuối hàng, là vì quan hệ trong nhà không tốt?
Cô tò mò nhìn về đối phương nhiều hơn.
Bị mẹ Lục Dao chú ý tới, chờ đi qua những bậc thang thật dài thì mới thấp giọng nói với cô: "Vừa rồi nhà kia là người của Ôn gia, hẳn là đến tế bái con dâu lớn nhà bọn họ đã mất rất nhiều năm.”
Bùi Đông Nghi sửng sốt một chút: "... Ôn gia? Ôn gia nào?"
“Ôn gia ở quảng trường Hằng Thái.” Mẹ cô thản nhiên giải thích: "Không có quan hệ gì với nhà chúng ta.”
Bùi Đông Nghi hít sâu một hơi, chẳng những không có quan hệ mà ở trong ấn tượng của cô căn bản cũng không có quan hệ.
Mẹ cô vẫn nói: "Người đi cuối cùng kia là con trai của Ôn Trí Lễ, cũng là một đứa trẻ đáng thương."
Bùi Đông Nghi nhất thời tò mò, truy hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"
“Cậu ta là..." Lục Dao do dự một chút, đổi cách nói uyển chuyển: "Cậu ta không có mẹ."
Không có mẹ, lúc Bùi Đông Nghi học mầm non, học qua rất nhiều lý thuyết, mỗi một điều đều nhấn mạnh cha mẹ nên như thế nào, một người không có mẹ… Nghe có vẻ đáng thương, cô theo bản năng quay đầu lại, trên thềm đá đã sớm không nhìn thấy bóng người, mưa phùn trong bóng tối bao phủ toàn bộ nghĩa trang, có vẻ vô cùng trống trải yên tĩnh.
Thậm chí còn có một loại thê lương nhàn nhạt.
Xe nhà chạy tới, cô chuẩn bị theo mẹ lên xe lại bỗng nhiên nghe được bác gái Tiết Nhã Vân nói một câu: "Nếu có mẹ thì cuộc sống của nó sẽ không trải qua thanh tịnh như vậy, nó thật là biết đầu thai.”
Bùi Đông Nghi vốn đã dập tắt tinh thần buôn chuyện một chút nhưng rồi lại châm lên.
Cô muốn hỏi lời của bác gái là có ý gì nhưng Lục Dao ngăn cản nói: "Đứa trẻ này, đừng lúc nào cũng hỏi thăm những thứ này có hay không.”
Một giọng điệu kín đáo như bưng, ai cũng không nghĩ tới vài năm sau nhà bọn họ lại thông gia với Ôn gia không bao giờ lui tới, người đàn ông trẻ tuổi khiến cô tò mò kia giờ trở thành chồng của cô.
Khoảng một tháng trôi qua, một ngày cuối tuần sau ngày 1 tháng 5, chị em trong hội bạn bè hẹn cô uống trà chiều, cô thấy ở nhà không có gì để làm liền vui vẻ đi hẹn.
Lúc các cô đang selfie thì Bùi Đông Nghi đang ăn điểm tâm, chăm chú nghe những câu chuyện phiếm của họ về từng gia đình trong khi chỉnh sửa ảnh.
Bùi Đông Nghi bỗng nhiên nhớ tới chuyện gặp phải người Ôn gia vào tiết Thanh Minh, nhịn không được hỏi: "Các cậu có biết chuyện của Ôn gia không?” Các chị em tốt ngẩng đầu nhìn về phía cô tựa hồ đều có chút kinh ngạc: "Ôn gia? Ôn gia nào?”
Cô còn chưa giải thích, Hạng Vân nhà họ Hạng đã hỏi: "Cậu nói có phải Ôn gia của bất động sản Ôn thị kia không?"
“Ôn gia ở quảng trường Hằng Thái." Bùi Đông Nghi không rõ ôn gia có sản nghiệp gì liền giải thích thêm một câu.
Hạng Vân gật gật đầu: "Đó chính là Hằng Thái, là sản nghiệp bất động sản Ôn thị.” Nói xong lại hỏi cô: "Cậu lại hứng thú với Ôn gia? Nhà cậu... không phải bất hòa với họ sao?” Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Bùi Đông Nghi sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như ngay cả chuyện nhà mình cũng không biết, cô bối rối ừ một tiếng: "Chính là... lúc Thanh Minh gặp ở nghĩa trang, nghe mẹ tôi nói hai câu, nói nhà đó ai không có mẹ nên có chút tò mò..."
Hạng Vân nói một tiếng: "Cậu nói là con trai của Ôn Trí Lễ, tên là Ôn Kiến Sâm."
“Cậu biết anh ta?" Ánh mắt tò mò của Bùi Đông Nghi nhìn về phía cô ấy.
Hạng gia cùng Ôn gia có hợp tác, Hạng Vân gật gật đầu rồi lại lắc đầu: "Gặp qua mấy lần nhưng chưa từng nói chuyện.”
Bùi Đông Nghi nói: "Mẹ tôi nói anh ấy không có mẹ nhưng bác gái tôi nói anh ấy thật biết đầu thai, có mẹ có thể còn trải qua cuộc sống thanh tịnh như vậy."
“Đúng vậy, anh ta là con riêng mà." Hạng Vân gật đầu đáp.
Bùi Đông Nghi sửng sốt: "Con ngoài giá thú?”
Thấy biểu tình của cô tựa hồ rất khiếp sợ, Hạng Vân kinh ngạc liếc mắt nhìn cô một cái: "Đúng vậy. Chuyện này có cái gì to tác đâu. Những nhà như chúng ta, nhà ai mà chẳng có con riêng.” Nói xong cô ấy ngưng một chút rồi tiếp tục nói: "Nhà cậu không tính, ai mà không biết Bùi gia các cậu nổi danh thanh tịnh chứ."
Vừa dứt lời, một chị em khác cười tiếp: "Thật ra nhà họ Ôn cũng có thể, người vợ cả Ôn Kiến Thiện. Xem nào, có nhà họ Thịnh chống lưng, bố anh ta sớm muộn gì cũng phải bị đá ra khỏi tập đoàn.” Ngữ khí có chút vui sướng khi thấy người gặp họa khiến Bùi Đông Nghi cảm thấy càng nghe không hiểu.
Thấy cô đột nhiên lại trở nên tĩnh lặng, Hạng Vân có lòng giải thích nghi hoặc cho cô: "Ôn Kiến Sâm không giống với con riêng bình thường. Tôi nghe ba mẹ tôi nói qua, bố cậu ta năm đó chưa kết hôn đã ôm cậu về, có vẻ rất thương anh ta vì thế mà cho đến bây giờ ông ấy vẫn chưa kết hôn, cũng không có đứa con nào khác cho nên tuy rằng không biết mẹ cậu là ai nhưng địa vị của anh ở Ôn gia rất vững chắc, anh chính là người thừa kế duy nhất của Ôn Trí Lễ.”
Dừng một chút, cô ấy tiếp tục nói: "Hơn nữa quan hệ giữa anh ấy và Đại Phương cũng rất tốt, anh là do Ôn Đông cùng vợ mình nuôi nấng. Văn Đông phu nhân, mẹ Ôn Kiến Thiện khi còn sống coi anh như con ruột nên nhà bọn họ cũng không bắt anh ấy phải học quản lý kinh doanh để quản lý công ty, vì vậy anh ấy đã học ngành y, có vẻ như... Tôi nghe bố tôi nói rằng anh ta đang ở Bệnh viện trực thuộc số 1 của Đại học Y khoa Dung Y."
Nghe như vậy, anh quả thật không giống với những đứa con riêng khác, Bùi Đông Nghi như có điều suy nghĩ, gật đầu sau đó lại hỏi: "Bố anh ta không kết hôn, ông nội anh ta cũng đồng ý sao?"
Hạng Vân nói: "Nghe nói trước kia không đồng ý nhưng sau đó liền mặc kệ, một là trâu không uống nước không ấn được đầu trâu, hai là cũng không muốn ông ấy chịu ủy khuất mà địa vị trở nên lung lay.”
Bùi Đông Nghi nghe xong còn muốn hỏi cái gì, chị em lúc trước tiếp nhận lời liền cười mập mờ nói: "Đông Nghi sao cậu lại quan tâm chuyện của Ôn Kiến Sâm như vậy? Không phải là đối với anh ta nhất kiến chung tình chứ? Vậy cậu thật thảm rồi! Chiếu theo quan hệ giữa nhà cậu và Ôn gia chết cũng không qua lại, sợ là cậu sẽ rắc rối rồi đấy!”
Bùi Đông Nghi sửng sốt một chút, lập tức dùng sức lắc đầu xua tay liên tục phủ nhận: "Tôi chính là tò mò mà thôi. Không có, không có..."
Thời gian kế tiếp cũng không dám hỏi chuyện liên quan đến Ôn gia nữa, sau đó liền chậm rãi quên mất. Cuộc sống của cô cũng đơn giản như trước kia, đi học rồi thực tập, thỉnh thoảng cùng hội chị em tụ tập ôn lại quan hệ một chút.
Nhưng cô càng ngày càng quý trọng thời gian, bởi vì cô biết rõ là cô con gái duy nhất của Bùi gia, cô nhất định sẽ phải kết hôn. Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Tựa hồ trong giới này luôn có quy tắc ngầm như vậy. Nếu như trong nhà chỉ có một con gái thì sẽ không có khả năng để cho cô muốn làm cái gì thì làm cái đó. Mặc dù người trong nhà đều rất thương cô nhưng cũng không tránh khỏi muốn can thiệp hôn sự của cô, chỉ là bọn họ sẽ càng thêm thận trọng trong việc lựa chọn đối tượng thông gia mà thôi.
Cứ như vậy đã là rất khó có được, ít nhất bọn họ chưa từng nghĩ tới việc tùy tiện gả cô cho một đối tượng hợp tác nào đó.
_____________________
Cô chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cuối cùng lại ngồi đối diện Ôn Kiến Sâm.
Ánh đèn chiếu sáng làm cho cả trang viên sáng như ban ngày, trong phòng ăn lớn như vậy chỉ có tám người ngồi. Chính giữa là Ôn Trí Lễ, bố của Ôn Kiến Sâm, một bên là một nhà ba người, một bên là một nhà ba người. Người đối diện Bùi Đông Nghi là đời thứ tư duy nhất trong nhà hiện nay, tiểu đậu Đinh A Hoài.
Ôn gia cũng không có quy định ăn không được nói chuyện, A Hoài vì thế một bên gặm đùi gà, một bên hỏi Bùi Đông Nghi: "Cô à, quà tốt nghiệp của cháu cô chuẩn bị xong chưa?"
Trong đôi mắt tròn trịa tràn đầy chờ mong, Bùi Đông Nghi gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi, đợi lát nữa cơm nước xong liền đưa cho cháu nhé. Cháu xem có thích hay không?”
“Tốt quá!” Cậu bé reo hò.
Thịnh Minh Lăng quay đầu nhìn cậu nhóc một cái, bất đắc dĩ nói: "Làm ơn, con có thể nuốt hết thức ăn rồi hẵng nói chuyện không? Thật bất lịch sự.”
"Vâng, con sai rồi ạ." A Hoài sảng khoái nhận sai, sau đó giải thích: "Con ở bên ngoài sẽ không như vậy. Ông thường xuyên nói người nhà mình không cần khách khí.”
Thịnh Minh Lăng: "..."
“Mẹ cảm thấy con muốn ăn đòn rồi.”
Bùi Đông Nghi cảm thấy buồn cười lại không hiểu sao lại cảm thấy anh và Ôn Kiến Sâm rất giống nhau. Tối hôm qua cô nói với Ôn Kiến Sâm nếu đã hứa với trẻ nhỏ thì phải làm được, anh nhận sai cũng rất nhanh, không đến hai giây ba chữ "Tôi sai rồi." liền gửi tới.
Ôn Kiến Sâm đang bóc tôm, sau khi bóc xong suy nghĩ một chút rồi nhét tôm vào miệng mình.
"A Sâm." Ôn Kiến Thiện thấy thế, gọi anh một tiếng.
Ôn Kiến Sâm nghe tiếng ngẩng đầu nhìn qua. Đối diện với ánh mắt không nói gì của anh cả, anh cảm thấy có chút quen thuộc giống như có đôi khi anh cảm thấy học sinh ngốc nghếch cũng sẽ nhìn bọn họ như vậy. Nhưng tại sao anh cả lại nhìn anh như vậy?
Chưa kịp suy nghĩ rõ ràng chỉ thấy anh cả bỏ một con tôm vào trong chén của chị dâu, còn chị dâu sửng sốt một chút lập tức gắp tôm cho A Hoài: "Bố con cho con này cố gắng ăn thêm chút đi."
A Hoài vang dội vâng một tiếng: "Cảm ơn ba!"
“Xuy~"
Ôn Kiến Sâm không nhịn được, cười ra tiếng.
Ôn Kiến Thiện: "..."
Ôn Kiến Sâm bị anh cả trừng mắt một cái, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác nói với Thịnh Minh Lăng: "Chị dâu, chị có biết chỗ nào chụp ảnh cưới đẹp không? Đồng nghiệp của em gần đây đã chuẩn bị cho đám cưới, muốn mua váy cưới và tìm một nhiếp ảnh gia để chụp ảnh cưới.”
Thịnh Minh Lăng tự bóc tôm cho mình, vừa bóc vừa hỏi: "Chi phí ước chừng bao nhiêu?” Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Ôn Kiến Sâm lắc đầu: "Cái này em cũng không hỏi, hẳn là so với gia đình bình thường không khác biệt lắm.”
Y tá khoa cấp cứu của bệnh viện Tam Giáp thật sự rất vất vả nhưng thu nhập cũng tương đối khả quan, đương nhiên trong này mỗi một xu đều là các cô dùng mồ hôi và công sức của mình đổi lấy.
Ôn Kiến Sâm thường xuyên cảm thấy các cô gái có thể quanh năm suốt tháng một tay chống đỡ cả khoa điều so với anh còn lợi hại hơn nhiều. Còn có hội anh em khoa cấp cứu vẫn có mấy nam y tá hiếm thấy.
Thịnh Minh Lăng suy nghĩ một chút, nói: "Phố Thanh Trúc có một cửa hàng váy cưới gọi là Lương Duyên. Nơi đó chất lượng váy cưới không tệ, giá cả từ cao đến thấp cũng có thể lựa chọn. Bà chủ là đàn em đại học của chị, kỹ thuật chụp ảnh không tệ, phí cũng hợp lý, em có thể giới thiệu đồng nghiệp đi xem thử.”
Ôn Kiến Sâm nghe xong liền gật đầu, nói một tiếng cảm ơn.
Bùi Đông Nghi toàn bộ quá trình nghiêm túc ăn cơm. Từ hôn lễ đến bây giờ, đã hơn hai tháng nhưng số lần cô tới Trang viên Ôn Lạc còn chưa tới mười lần. Đối với thói quen và kiêng kị của người Ôn gia còn chưa hoàn toàn thăm dò rõ ràng cho nên ở chung khó tránh khỏi có chút câu nệ.
Lão thái thái nhìn cô một cái, cười nói: "Đông Nghi trở về ít, phòng bếp không biết con thích ăn thức ăn gì cho nên không biết món ăn tối nay có hợp khẩu vị của con hay không?”
Bùi Đông Nghi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua vội vàng lộ ra khuôn mặt tươi cười gật gật đầu: "Thích hợp ạ. Con không kén ăn nên không có đồ ăn nào là không ăn được ạ."
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Lão thái thái cười ha hả: "Không được kén ăn nha. A Hoài cháu phải học cô cháu nhiều.”
A Hoài đang muốn lấy hành từ trong bát ném đi nghe xong lời này thì tay dừng lại, có chút chột dạ liền “vâng” một tiếng.
Bùi Đông Nghi thấy thế, nhất thời nhìn cậu nhóc một cái với vẻ xin lỗi.
Ăn cơm không bao lâu, quản gia trong nhà nói: "Lão gia, A Thiện, Bùi tổng cùng Tiểu phu nhân tới đây.”
Nói là anh trai và chị dâu của Bùi Đông Nghi, bởi vì mẹ cô là Đại phu nhân cho nên chị dâu cũng chỉ có thể là Tiểu phu nhân.
Lúc Bùi Xuân Thời cùng vợ là Mục Tuyết tiến vào, Bùi Đông Nghi đang cho A Hoài xem quà lễ tốt nghiệp cô làm cho cậu nhóc, là một cái giá đỡ làm bằng keo kem màu nâu đặt bàn trà sofa cùng tủ tv, trên tủ TV có một cái TV. A Mộng cùng Đại Hùng ngồi trên sàn phòng khách xem TV, bên cạnh còn ném một cái chiêng đồng đốt.
Cồng chiêng đồng bị mắc kẹt trong điện thoại di động hoặc máy tính bảng. Khi không cần thì nó bày trên bàn làm việc có thể làm đồ trang trí, cũng được coi là quán thuận tiện.
"Nghi Nghi, mau tới đây." Mục Tuyết gọi cô một tiếng.
Bùi Đông Nghi lập tức đem đồ trang trí để lại cho A Hoài một mình chơi, quay đầu ngồi xuống bên cạnh Ôn Kiến Sâm.
Ôn Kiến Sâm bưng chén trà ôn nhu nói: "Có thể làm cho hai vị thận trọng như vậy xem ra không phải là chuyện nhỏ.”
Ôn Kiến Thiện gật đầu nhận lấy tập tài liệu từ tay Thịnh Minh Lăng: "Nhìn xem, nhà chúng ta và Bùi gia mới thành lập một công ty sản xuất phim và truyền hình.”
Ôn Kiến Sâm nhận tập tài liệu rồi quay qua nhìn Bùi Đông Nghi, dường như hai người có thể thấy được mờ mịt trong mắt nhau.
Nó có liên quan gì đến họ không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT