Bùi Đông Nghi và Ôn Kiến Sâm đã đổi chỗ ở, nên buổi sáng đi làm rất gấp gáp, may mắn nhà cũng rộng lớn nên nhà vệ sinh cũng đầy đủ, đến bảy giờ hai người có thể cùng nhau ra ngoài.
Lúc vào thang máy Bùi Đông Nghi xem điện thoại di động, mới nhìn thấy cảnh tượng sôi nổi trên weibo tối hôm qua, cô phớt lờ những bình luận của cư dân mạng cảm thấy cô và anh cùng hội cùng thuyền, hỏi: "Anh nói đến lúc đó tôi tìm giám đốc này đầu tư có khả thi không?”
Anh nghiêng đầu nhìn ảnh Ninh Đào trên điện thoại di động của cô, nhận ra là bạn học của Ôn Kiến Thiện, gật đầu: "Có thể đó, anh ta là bạn học của anh trai tôi, anh ấy cũng là người đáng tin cậy.”
Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Bùi Đông Nghi cực kỳ kinh ngạc: "Thật sự là người quen đến tham gia chương trình sao?”
Ôn Kiến Sâm gật đầu, giới thiệu: "Đều là bạn học của anh trai, lúc anh trai vào Ôn thị, còn mời chị Hạ làm trợ lý của anh ấy, nhưng chị Hạ cự tuyệt, cảm thấy nếu chuyển sang quan hệ cấp trên cấp dưới thì tình bạn ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Bất quá tập đoàn SW hợp tác với Ôn thị, đúng là một tay chị ấy ở giữa thúc đẩy, quan hệ giữa anh trai và Ninh Đào... Nói như vậy đi, anh trai tin anh ta nhiều hơn tin giám đốc tài chính của mình.”
Bùi Đông Nghi: "..." Nhìn ra, Ôn Kiến Thiện đối với hai người này mới thật sự lấy quyền của mình mà mời họ tham gia.
Ôn Kiến Sâm nói xong lại nhớ tới một chuyện khác: "Chúng ta đi quay chương trình, Bùi Uyên Uyên làm sao bây giờ, để nó ở nhà cùng chị Lâm ba tháng sao?”
Ê-kíp chương trình yêu cầu một số cặp khách mời chuyển đến biệt thự quay phim ở Vịnh Ngọc Hà để quay phim liên tục, vì không yêu cầu khách mời phải dừng các công việc khác chỉ quay chương trình này nên mọi người đều đồng ý rất sảng khoái.
Bùi Đông Nghi nghe vậy nhất thời do dự: "Cũng không phải là qua một tuần chương trình quay rồi chị Lâm mới tới sao, bọn họ vốn không quen, chẳng may Uyên Uyên căng thẳng cào người thì sao?”
Cô nói đến đây dừng lại, hướng Ôn Kiến Sâm tìm kiếm sự đồng ý hỏi: "Anh nói tôi đề xuất với tổ tiết mục muốn mang mèo đi, có được không?"
“Vậy cô phải hỏi rõ ràng các khách mời khác có đồng ý hay không, có người bị dị ứng lông mèo hay bị viêm mũi dị ứng gì hay không, loại mèo lông dài như Bùi Uyên Uyên, không cẩn thận liền phải cạo hết lông đấy, đối với những người mắc bệnh viêm mũi thì quá thật, họ sẽ thấy khó chịu lắm đấy.”
Ôn Kiến Sâm nói xong còn chậc chậc một tiếng, Bùi Đông Nghi muốn thanh minh cho mèo con của mình, nhưng lại không biết nói gì, dù sao những lời anh nói quả thật rất đúng.
Vì vậy, cô đành đánh liều mà nói: "...Đừng nói thế như thế chứ, nó cũng đâu có biết gì chứ.”
Ôn Kiến Sâm nhún vai, cửa thang máy mở ra, anh nhấn nút, ý bảo Bùi Đông Nghi đi ra ngoài trước.
Bảy giờ rưỡi sáng, trẻ em mẫu giáo bắt đầu đến trường, giống như bình thường, giáo viên lớp phụ trách tiếp nhận trẻ em và phụ huynh, giáo viên lớp chính chịu trách nhiệm đưa trẻ em đến các lớp hoạt động.
Trước đó, cậu bé hôm trước bị ngã, rồi nhất quyết đòi băng dán hoạt hình mới chịu Lỗi Lỗi hỏi Bùi Đông Nghi: “Cô giáo Bùi ơi, mẹ em nói cô muốn dẫn chúng em đi quay hình rồi được lên TV, có phải vậy không ạ?”
Bùi Đông Nghi cười tủm tỉm xoa tóc cậu nhóc: "Đương nhiên là thật, chỉ là cô sẽ quay trước, sau đó khi các em đi học lớp mùa hè, thì chúng ta có thể quay chung cùng nhau, chính là tuần sau đó, nếu không thì sẽ đợi đến học kỳ sau.”
Những đứa trẻ vây quanh cô nghe nói như vậy, lập tức reo hò vang lên, tranh nhau hỏi cô: "Cô Tiểu Bùi, cô Tiểu Bùi, đó có phải là em có thể nhìn thấy chính mình trên TV đúng không?”
“Mọi người có thể nhìn thấy em cắt thủ công một con khủng long lớn đúng không ạ?”
"Mọi người có thấy các mảnh ghép hình em đang ghép đúng không ạ?”
“Còn có Xiêm Xiêm nữa ạ! Xiêm Xiêm muốn lên TV nữa đó cô!”
Xiêm Xiêm là con vịt con, được một bạn nhỏ trong lớp học này đi chơi với bố mẹ liền giành được phần thương là chú vịt vàng, bởi gia đình không tiện nuôi, nên để ngỏ lời nhờ nhà trường có thể nuôi nó không.
Vừa vặn trường mẫu giáo Thanh Nguyên có sở thú, nuôi một ít ngỗng, vịt và khổng tước các loại động vật nhỏ, đặc biệt cho các bạn nhỏ làm quen với các loài động vật, vì thế liền nhận nuôi con vịt con này.
Vịt con càng lớn, loại bỏ lông tơ màu vàng, bây giờ đã trở thành một con vịt lớn màu trắng, trẻ em đặt tên cho nó là Xiêm Trụ, bởi vì nó rất thích nhảy lên cột đá ở cửa tổ để lên cao nhìn xa.
Bùi Đông Nghi mỉm cười lắng nghe các bạn nhỏ nói: "Có thể chứ, đến lúc đó để cho chương trình đi quay sở thú, Tiểu Bạch cùng Đại Bạch cũng có thể lên TV."
Đại Bạch là một con ngỗng trắng lớn, và Tiểu Bạch là một chú vịt nhỏ.
Các bạn nhỏ siêu cao hứng, lúc lên lớp còn liên tục nhìn ra ngoài, ngay cả cậu bé chăm chỉ nhất cũng không chuyên tâm học thủ công, Bùi Đông Nghi liền hỏi bọn trẻ đang xem cái gì, cả lớp đều nói: "Không phải là muốn quay TV sao cô?”
Bùi Đông Nghi dở khóc dở cười: "Còn mấy ngày nữa…phải bảy ngày nữa.”
Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Các bạn nhỏ nhất thời rất thất vọng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều xuất hiện biểu tình nhíu mày bĩu môi: “Còn phải bảy ngày nữa, rất lâu đó ạ."
“Đúng vậy, so với năm ngày còn nhiều hơn hai ngày.”
"Lúc đó đã nghỉ hè rồi, em sẽ đến nhà bà ngoại ở kinh thành."
"Em cũng muốn đi trại hè, sớm biết thì để mẹ báo danh lớp quản lý cho em là được rồi."
Tiêu điểm chú ý của bọn trẻ rốt cục cũng bị dời đi, Bùi Đông Nghi thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm tiếp tục dạy bọn trẻ gấp đầu tiểu lộc, các bạn nhỏ ở đây đều rất khéo tay, lại tiếp thu nhanh, một loáng các bọn trẻ đã so với nhau xem ai gấp con nai đẹp hơn.
"Bây giờ hươu con sắp về nhà rồi, các bạn nhỏ cùng nhau đưa chúng về nhà đi." Bùi Đông Nghi vỗ vỗ bàn tay, cười hướng dẫn bọn nhỏ dán tác phẩm đã làm tốt lên bản đồ treo tường giáo.
So với trẻ em, sự tò mò của mọi người về việc quay chương trình cũng không quá nhiều.
Ôn Kiến Sâm buổi sáng vừa đến văn phòng, vừa chuẩn bị thừa thời gian này ăn sáng, chợt nghe Diệp Viễn tiến lại gần hỏi hắn: "Sư huynh, sao đột nhiên cậu lại muốn đi quay chương trình thực tế?”
Diệp Viễn vừa dứt lời, anh còn chưa kịp trả lời, đồng nghiệp Lôi Minh cũng hỏi: "Là tổ chương trình liên hệ với cậu sao? Cát - xê một tập là bao nhiêu vậy?”
Diệp Viễn tiếp tục hỏi: "Có phải quay xong cậu liền phát đạt không? Kiến Sâm, cậu sắp thành phú nhị đại rồi."
"Xin người đừng quên tôi…" Anh ta nghêu ngao hát.
Ôn Kiến Sâm: "..."
Anh muốn nói với họ là vốn không có cát - xê, nhưng liền cảm thấy họ sẽ không tin, liền gật đầu khiêm tốn nói: "Chiều nay tôi mời các cậu trà chiều, thời gian sắp tới sẽ có nhiều bất tiện, các cậu bỏ qua nhé.”
“Được. Vậy tôi đăng lên nhóm cho mọi người cùng biết nhé?” Lôi Minh cười hì hì đưa tay khoác lên vai anh, đợi anh xác nhận.
Ôn Kiến Sâm gật đầu, nghe Diệp Viễn than thở: "Có gì bất tiện nhỉ? Có tiện cho đại đa số khán giả nhìn thấy bộ dạng héo hon gầy mòn, thiếu sức sống hằng ngày của chúng ta không nhỉ?”
Lời nói của anh ấy khiến cho rất nhiều đồng nghiệp khác đồng tình, chỉ có các nhân viên bệnh viện cùng thực tập sinh thảo luận muốn đổi một cái áo blouse mới đến làm việc, để khi ghi hình sẽ sáng sủa một chút, tươi tắn, nghiêm trang một chút.
Ôn Kiến Sâm lại một lần nữa: "..."
Không dám nghĩ sau khi chương trình này phát sóng, hình tượng đám người này còn ở đây hay không, may mắn là ghi hình, đến lúc đó gỗ đã đóng thuyền, nhất định sẽ...
Thêm rất nhiều icon cảm xúc của tất cả mọi người gửi đến!
Thời gian bảy ngày kỳ thật thoáng qua, mấy ngày nay Bùi Đông Nghi thông qua đoàn quay chương trình liên lạc với mấy vị khách mời khác, hỏi bọn họ xem mình có thể mang mèo cùng đi đến biệt thự hay không, Bùi Uyên Uyên dựa vào ảnh đẹp của mình nhanh chóng thu được “giấy thông hành”.
Ôn Kiến Sâm bị Bùi Đông Nghi kéo vào trong nhóm chương trình, ngoại trừ chào hỏi ngay từ đầu ra, anh không nói một câu nào.
Lịch quay của tổ làm chương trình được phát xuống, trước khi di chuyển đến biệt thự, còn phải ghi một đoạn mở đầu, khó khăn hơn hơn là, đạo diễn chương trình muốn quay trực tiếp tại nhà của mọi người.
Ôn Kiến Sâm phản đối cách quay này: "Tôi không muốn mọi người nhìn thấy nhà riêng của tôi, rất không có sự riêng tư, tôi cảm thấy rất không thoải mái.”
Cuối cùng người Ôn gia nhất trí quyết định, vậy thì chụp ở Trang viên Ôn Lạc đi: "Ngay tại lầu phía tây, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ông bà nội, hơn nữa chỉ biết phát sóng trực tiếp đến khi con ra ngoài làm việc.”
Ôn Kiến Sâm miễn cưỡng đồng ý phương án này, Bùi Đông Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm theo.
"Tôi thực sự không muốn họ đến Tianjie Mansion chút nào.” Bùi Đông Nghi âm thầm cảm ơn anh: "May mắn anh đã từ chối họ.”
Ôn Kiến Sâm gật đầu: "Dù sao cũng là nơi chúng ta ở, khắp nơi đều là riêng tư.”
Trước khi chương trình chính thức bắt đầu quay, tổ làm chương trình đã lắp đặt camera tại Trang viên Ôn Lạc và bệnh viện, trường mẫu giáo cho phép quay phim, đêm hôm trước quay đã đăng weibo.
Bài đăng: “Chương trình truyền hình thực tế “Tân hôn” đã chính thức lên sóng. Một hành trình mới, thử thách mới đến với các cặp đôi, họ sẽ rời khỏi căn nhà quen thuộc, để cùng nhau chuyển đến căn biệt thự xa hoa để cùng nhau sống ở đó. Liệu sẽ có gì thú vị, mời tất cả mọi người cùng đón xem vào lúc 5 giờ sáng mai.” Đính kèm là hình ảnh liên quan đến chương trình.
Hình ảnh được đăng lên, trong ảnh là một biệt thự có sân trước, biệt thự đối diện với một hồ nước.
Cư dân mạng tinh mắt nhận ra: "Đây có phải là nhà ở Vịnh Ngọc Hà không? Nó thực sự giống.”
Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
“Vịnh Ngọc Hà có thể nhìn thấy hồ, hẳn là rất trung tâm phải không?”
“Vị trí đắc địa, nhà sản xuất rất chịu chi vậy sao, có thể thuê được căn nhà ở vị trí đó.”
“Suy nghĩ theo góc độ khác, căn biệt thự này không phải có tiền là có thể thuê được, phải có người, phải nói nhà sản xuất quan hệ rộng thật đấy.”
“Nhà sản xuất của chương trình này quen biết với công ty nào vậy?”
“Tân Ngải Entertainment, một công ty mới, mới đăng ký chưa được mấy tháng, công ty mẹ là Bùi thị.”
“Khó trách là vui vẻ phát sóng trực tiếp, bất quá cũng quá sớm đi, năm giờ, ai dậy được chứ, livestream cái gì, khách mời livestream họ ngủ sao?”
“Chương trình nên có một bản chiếu sau chứ.”
Đêm trước khi bắt đầu quay phim, Ôn Kiến Sâm và Bùi Đông Nghi trở lại Trang viên Ôn Lạc, ăn cơm tối không bao lâu, Ôn Trí Lễ liền thúc giục bọn họ nghỉ ngơi sớm một chút.
"Ngày mai phải dậy rất sớm, mau đi ngủ, đồ đạc cứ để đó đi, chị Tống sẽ thu xếp sau, sẽ dặn tài xế chở qua, mèo của Đông Nghi để cho chị Lâm đưa qua là được rồi."
Ôn Kiến Sâm liều oán giận: "Dậy sớm như vậy, cũng chỉ có ngày kết hôn mới dậy giờ đó.”
Bùi Đông Nghi gãi gãi tóc, theo bản năng tiếp lời: "Cũng không sao, ngày đó tôi dậy lúc hai giờ.”
Ôn Kiến Sâm nghe vậy sửng sốt, quay đầu khiếp sợ nhìn về phía cô: "Hai giờ? Không phải 4 giờ sao?”
Bùi Đông Nghi cũng rất khiếp sợ: "Anh dậy từ 4 giờ sáng à?"
“Đúng vậy, trang điểm chỉ mười lăm phút, dậy từ bốn giờ hoàn toàn kịp." Ôn Kiến Sâm gật đầu, hỏi cô: "Cô trang điểm lâu lắm sao?”
Bùi Đông Nghi vẻ mặt không nói nên lời thở dài: “Khoảng hơn một tiếng hoặc là hai tiếng, tôi ngủ thiếp đi, trời ạ, tôi nói sao lại dậy sớm như vậy, thì ra thời gian trang điểm tốn nhiều thời gian như vậy.”
Ôn Trí Lễ ở một bên nghe, cười lắc đầu, "Thời gian này gọi là lâu rồi sao? Các con nhìn bà nội cùng chị dâu các con đi, có bữa tiệc tối quan trọng, đều là sau buổi trưa chuyên viên trang điểm bắt đầu chuẩn bị, trước khi tắm thay quần áo còn phải làm đẹp. Chắc chắn đảm bảo rằng trong trạng thái tốt nhất xuất hiện, bởi vì trước mặt mọi người, quyến rũ là khuôn mặt của một gia đình, nếu người phụ nữ lộ ra vẻ mệt mỏi, hoặc quần áo và đồ trang sức không phải là mới nhất, điều đó có nghĩa là người đàn ông nhà này là bất lực.”
Nữ quyến nhà giàu, có đôi khi là thể diện của người đàn ông, có đôi khi lại giống như mặt dây chuyền của bọn họ, khuôn mặt này có đẹp hay không, cái mặt dây chuyền này có đẹp hay không, đều là bọn họ muốn so sánh.
Bùi Đông Nghi cùng Ôn Kiến Sâm cũng hiểu, chỉ là không thể đồng ý: "Vẫn là chị dâu chúng ta tốt, bất kể là nhà chúng ta hay là chị dâu của Bùi gia, đều là người có công việc của mình, không phải phụ thuộc vào ai.”
“Đúng vậy, cho nên bố mẹ tôi từ nhỏ đã không thích tôi đi tiệc rượu gì, bất quá lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị dâu chính là ở tiệc rượu, khi đó tôi còn gọi cô ấy là chị Minh Lăng, mọi người đều gọi cô ấy là Tiểu Thịnh tổng, cô ấy mặc âu phục nữ, thật đẹp trai."
Ôn Trí Lễ cười ôn hòa: "Các cô gái nhà chúng ta đều rất giỏi, đều rất độc lập.”
Một nhà ba người trở lại lầu phía tây, không bao lâu đèn đã tắt, qua mấy tiếng đồng hồ, lại sáng lên.
Lúc Ôn Kiến Sâm và Bùi Đông Nghi bị đồng hồ báo thức đánh thức, nhân viên chương trình đã tới, lúc hai người xuống lầu còn chào hỏi bọn họ, hỏi bọn họ có ăn sáng hay không.
Nhân viên chương trình lắc đầu, Bùi Đông Nghi liền nói: "Chị Tống, chuẩn bị cho mọi người một ít bữa sáng đi.”
Nói xong lại tò mò hỏi: "Đã bắt đầu phát sóng trực tiếp chưa?"
Họ ra hiệu đã quay, bảo cô nhìn vào đèn đỏ trên máy quay, nói với cô: "Cô Bùi, bác sĩ Ôn, chào hỏi mọi người phải không?"
“Chào buổi sáng mọi người." Hai người tùy ý chào hỏi, Bùi Đông Nghi ngáp một cái, Ôn Kiến Sâm chửi bới: "Ai lại dậy sớm như vậy xem livestream chứ, không phải còn chưa ngủ đấy chứ.”
Anh vừa nói vừa thắt cà vạt, Bùi Đông Nghi kéo ghế ăn ngồi xuống, không ngừng ngáp.
Chị Tống bưng bữa sáng tới: "Mau ăn sáng đi, lát nữa kẻo không kịp."
“Chị Tống, chị nhớ giúp chúng tôi thu dọn hành lý nhé." Bùi Đông Nghi vừa uống sữa vừa nói.
Chị Tống liên tục gật đầu đồng ý. Sáng nay Ôn Kiến Sâm có khoa học tập, sớm hơn bình thường một chút đến bệnh viện, ăn xong hai cái bánh bao với một ly sữa, sau đó đứng lên.
"Tôi phải đi, hôm nay có hội thảo khoa học, cô có đi luôn không?” Anh hỏi Bùi Đông Nghi.
Bùi Đông Nghi lắc đầu: "Tôi còn chưa ăn xong, anh đi trước đi.”
Ôn Kiến Sâm gật đầu, đi một bước lại dừng lại, xoay người đưa tay vỗ vỗ đầu cô, cười tủm tỉm nói: "Buổi tối gặp.”
Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé
Bùi Đông Nghi hơi sửng sốt, ngửa đầu cười với anh một chút.
Một đôi mắt ướt sũng vì ngáp dài, cong thành trăng lưỡi liềm.
Khán giả trong livestream rất ít, bởi vì ba nhóm khách mời khác đều chưa rời giường, livestream tuy rằng mở ra, nhưng trong phòng livestream tối đen một màu, fan căn bản không có gì để xem, cũng không cần dậy sớm như vậy, vì thế ngay cả người qua đường tò mò đến xem Bùi Đông Nghi cũng không có mấy người.
Lúc đầu, chỉ có một vài khán giả bình luận: "Vâng, chưa ngủ, thức khuya để xem.”
“Chị ấy thật xinh đẹp, mặt cũng nhỏ, trông chị ấy dịu dàng quá, xinh quá đi thôi.”
“Anh trai cũng siêu đẹp trai, động tác thắt cà vạt rất ngầu đấy, sờ đầu chị ấy thật tình cảm.”
“Quả nhiên người đẹp sẽ ở cùng một chỗ với người đẹp!”
Cho đến khi màn hình hiển thị một câu: “Bùi Đông Nghi cùng ông xã quay ơt Trang viên Ôn Lạc sao? Tôi sẽ gọi anh chị em của tôi để xem!”
Không quá một phút, những lời này bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, giống như kết quả của thủy quân.
Khán giả người qua đường chân chính vẻ mặt ngơ ngác, mua thủy quân, hay là thật sự có người thích?
Một số người không thể không hỏi: "Nơi này có gì đặc biệt không?”
Lập tức có người trả lời câu hỏi của người đó: "Trang viên Ôn Lạc ở phía bắc Lộc Sơn Dung Thành, tổng diện tích hơn bốn ngàn mét vuông, là đại trạch của Ôn gia, bất động sản Ôn thị các ngươi có biết không? Quảng trường Hằng Thái cùng siêu thị tập trung đều là sản nghiệp của nhà anh ta, một trong những thông gia chính là Bùi thị, mọi người hiện tại xem livestream này chính là Bùi gia, hai người này chính là bởi vì gia đình hai bên quen biết mới kết hôn, những người khác tự mình Baidu đi, đánh máy quá mệt mỏi quá.” Icon khóc lóc.
Người qua đường: "?"
“Làm thế nào điều này không giống như những gì chúng tôi nghĩ lúc đầu? Không phải đều nói xong đôi này là nhét bừa vào thôi sao?”
Đạo diễn Mạnh: “Tôi không nói dối mọi người mà.”