Bốn mắt của họ nhìn nhau, nhưng Thượng Quan Diệp An không nói gì, cô và anh cũng tách nhau ra. Có lẽ hiện tại Cảnh Vân Trình vẫn chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, mà chính bản thân cô cũng không muốn tiến vào một mối quan hệ tạm bợ.

Như quy chuẩn mà cô đã từng nói “Một lần, một người và một đời”, nên nếu như người đàn ông trong tim không có một mình cô, thì cô cũng không cần nữa.

Lúc này, Cảnh Vân Trình lấy cho cô một ly nước, sau đó liền nói:

- Xin lỗi, là do tôi quá kích động. Đã làm tổn thương lòng tự trọng của em.

Nhưng Thượng Quan Diệp An không đáp, đến cả cốc nước trên bàn mà cô cũng chẳng động đến. Ngồi bên nhau hơn mười lăm phút nhưng chẳng ai nói với ai câu nào cả. Không khí ngột ngạt đã làm cho cả cô và Cảnh Vân Trình cảm thấy không thoải mái, bất chợt cô lại mở lời trước:

- Đưa tôi đến Dinh Trạch. Cảm ơn.

- Em có đói không? Chúng ta đi ăn gì đó…

- Tôi nhắc lại, đưa tôi đến Dinh Trạch. Cảm ơn!

Biết rõ người con gái trước mắt đã giận dữ rồi, nên anh cũng không nói gì nữa. Đi xuống tầng hầm để lấy xe thì đúng lúc lại nhận cuộc điện thoại của Lâm Quân Nhi, chị ấy nói là hôm nay chị ấy có việc nên không ở nhà, Cảnh Vân Trạch cũng đã đưa ba đưa nhỏ đến trụ sở rồi, hiện tại ở Dinh Trạch không còn ai, nên đã bảo Cảnh Vân Trình đưa Thượng Quan Diệp An về Cảnh gia trước đi. Đợi chút nữa chị ấy xử lý xong công việc ở Tuệ Thành thì sẽ đến Cảnh gia đón người.

Tuy nhiên thì, bây giờ anh nên nói thế nào để Thượng Quan Diệp An hiểu đây? Liệu cô có nghĩ là anh bịa chuyện hay không… Nhưng nếu như đưa cô ấy đến Dinh Trạch để xem thật hư đúng sai thì cũng không phải không được, chỉ là nếu làm như vậy thì cả anh và cô đều sẽ đói mà ngất mất thôi.

Lái xe đến chỗ của cô, Thượng Quan Diệp An cũng không đợi anh xuống xe mở cửa mà đã chủ động mở cửa rồi vào ngồi, dù hiện tại tâm tình của cô không vui, nhưng cô cũng rất biết điều nên vẫn ngồi ở ghế phụ lái.

- Ừm… Chuyện là… Anh chị hai hiện tại không có ở Dinh Trạch, nên chị dâu đã nói với tôi hãy đưa em về Cảnh gia trước, một chút nữa chị ấy xong việc sẽ đến đón em. Có được không?

Thượng Quan Diệp An cũng chỉ gật đầu và không đáp, thật ra thì vừa rồi Lâm Quân Nhi đã có nói với cô rồi, chỉ là cô không ngờ Cảnh Vân Trình cũng hỏi lại ý kiến của cô thêm một lần nữa rồi mới quyết định, ít nhất thì về khoản tinh tế thì anh vẫn có thể ghi điểm. Nhưng suốt cả đoạn đường thì cả hai không ai nói với ai câu nào, Cảnh Vân Trình thì tập trung lái xe, còn Thượng Quan Diệp An thì tập trung vào dự án trên điện thoại của mình.

Bất chợt, lúc này điện thoại của cô lại có một cuộc gọi đến, là Khương Thượng Ninh.

- Thượng Ninh, có chuyện gì sao?

- [Em đang ở đâu vậy? Anh đến khách sạn tìm em nhưng lễ tân nói em đã trả phòng rồi?]

- Em hiện tại đang ở Ung Thành, anh đừng lo.

- [Vậy thì tốt quá rồi, anh còn tưởng là em xảy ra chuyện gì. Vậy không biết lúc anh đến Kế Thành có thể làm phiền em hay không đây?]

Lúc này, trên gương mặt vốn dĩ đang khó chịu của cô lại lộ ra một nụ cười nhẹ, cô nói:

- Khương tổng đúng là biết đùa, anh là đối tác quan trọng của tập đoàn Thượng Quan, nếu không có em thì cũng còn nhiều người muốn chào đón anh lắm.

- [Vậy nhé, anh cũng không làm phiền em nữa. Khi nào em có thời gian thì đưa bạn trai đến gặp anh, để anh có thể tạ tội vì hôm nay]

Nhưng Thượng Quan Diệp An đã nói là không sao, trong cuộc trò chuyện của hai người họ hoàn toàn vui vẻ và chẳng có chút nào gọi là khoảng cách. Dù hiện tại mối quan hệ giữa Cảnh Vân Trình và Thượng Quan Diệp An vẫn chỉ là “người dưng” nhưng anh vẫn thấy không vui. Đây không phải là cảm giác đố kỵ, đây rõ ràng là anh đang không thích!

- Em… À mà thôi.

Vốn dĩ Cảnh Vân Trình đang định hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi. Tuy nhiên, sau khi tắt máy thì sắc mặt của cô lại quay về trạng thái bực dọc như ban đầu. Đúng lúc này thì lại có một tin nhắn đến, là tin nhắn từ Khương Hoàn Mỹ chứ không phải Khương Thượng Ninh.

[ Khương Hoàn Mỹ ]: Chị Diệp An, chị và anh Vân Trình thật sự đang yêu nhau sao?

[ Diệp An ]: Sao em lại hỏi như vậy?

[ Khương Hoàn Mỹ ]: Em còn tưởng anh Vân Trình vẫn chưa có bạn gái… Em xin lỗi, vừa rồi em còn định nghĩ là sẽ nhờ chị dạy cách tán tỉnh anh ấy. Tại em tưởng chị và anh hai mới là một cặp.

Đọc xong đoạn tin nhắn này thì Thượng Quan Diệp An cũng không biết nên vui hay buồn nữa. Có lẽ cả Kiều Ân, Thượng Quan gia và Khương gia đều nghĩ cô và Khương Thượng Ninh là một cặp, chứ không phải riêng một mình Khương Hoàn Mỹ đâu.

[ Diệp An ]: Không sao, chị không nghĩ nhiều đâu. Em đừng lo nhé.

[ Khương Hoàn Mỹ ]: Em cảm ơn chị ạ.

Sau khi nhắn tin với Khương Hoàn Mỹ xong thì Thượng Quan Diệp An cũng có nhìn sang anh, nói:

- Khương tiểu thư rất thích anh đấy.

- Sao em lại nghĩ vậy?

- Không phải tôi nghĩ, mà chính con bé đã nói với tôi. Nếu như hiện tại anh thấy chúng ta vẫn chưa đủ hợp thì có thể cân nhắc cô ấy.

Tuy nhiên, trong giọng điệu hiện tại của Thượng Quan Diệp An có một chút ghen tuông, nhưng mà trong cái suy nghĩ thiên tài của Cảnh Vân Trình thì anh lại nghĩ rằng cô muốn gán ghép anh với Khương Hoàn Mỹ, để cô có thể tiến đến với Khương Thượng Ninh. Như vậy thì cô không chỉ có thể gả cho tên họ Khương kia, mà còn có thể đường đường chính chính làm chị dâu của anh nữa! Điều này thì mơ đi!

- Chúng ta đã kí hợp đồng rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play