Tuy là Cảnh Vân Trình chỉ còn lại một đại thử thách nữa là có thể lấy được vợ, nhưng anh cứ đợi một ngày, hai ngày rồi một tuần, hai tuần… Nhưng cuối cùng thì Thượng Quan Tịch Mộng vẫn không giao bất cứ nhiệm vụ hay thử thách gì cả, tuy nhiên thì Cảnh Vân Trình cũng không vội vàng mà thúc giục cô ấy.
Nhưng không chỉ Cảnh Vân Trình vội mà đến Thượng Quan Diệp An cũng đã rất vội rồi, rốt cuộc thì chị gái của mình muốn làm gì tiếp theo đây?
Vào một ngày đẹp trời cuối tháng tám, Thượng Quan Tịch Mộng đã gọi Cảnh Vân Trình và Thượng Quan Diệp An đến từ đường để nói chuyện. Anh còn đang hào hứng vì cứ nghĩ mình đã có thể tham gia thử thách cuối cùng của Thượng Quan Tịch Mộng. Tuy nhiên, trái lại với sự kỳ vọng của Cảnh Vân Trình thì cô ấy chỉ gọi anh và Diệp An đến để trò chuyện, theo đúng nghĩa đen là trò chuyện mà thôi.
Ngồi ở phòng thờ, Thượng Quan Diệp An đã mất hết kiên nhẫn và muốn hỏi rõ chị gái của mình có ý gì, nhưng Thượng Quan Tịch Mộng chỉ nhìn cô, rồi lại bật cười, nói:
- Cảnh Vân Trình chờ hai tháng vẫn còn chờ được, em lại không chờ được sao?
- Ý chị là gì?
- Diệp An, em đã cảm nhận được rồi đúng không? Nỗ lực của cậu ấy, chân thành của cậu ấy… Và hơn hết chính là tình yêu của cậu ấy dành cho em.
Nghe đến đây thì Thượng Quan Diệp An đã giật mình, hình như chính bản thân cô cũng quên mất rằng tại sao cô lại phải kiên nhẫn cho đến ngày hôm nay. Nhưng nhìn Cảnh Vân Trình thì có vẻ nhue không chút gì là hấp tấp nữa, thay vào đó thì anh đã rất bình thản và ngồi yên ở đó.
- Chị?
Lúc này thì Thượng Quan Tịch Mộng mới đứng dậy, ở trước liệt tổ liệt tông của gia tộc Thượng Quan, chính thức tuyên bố:
- Ngày hôm nay, Thượng Quan Tịch Mộng tôi đây chính thức chấp nhận Cảnh Vân Trình làm em rể của mình, đồng nghĩa với việc cậu đã vượt qua được đại thử thách và có tư cách dạm hỏi Diệp An.
Nghe đến đây thì không chỉ Thượng Quan Diệp An kinh ngạc mà đến Cảnh Vân Trình cũng rất ngạc nhiên, vì anh đâu có làm gì đâu, tại sao lại có thể vượt qua được đại thử thách của Thượng Quan Tịch Mộng chứ? Nhưng sau đó thì Thượng Quan Tịch Mộng đã nói thử thách cuối cùng của anh chính là sự kiên nhẫn, vì tính cách của Thượng Quan Diệp An rất cứng đầu và khó nói chuyện, cũng là cô gái quá cứng nhắc, vì thế nên cô ấy muốn Cảnh Vân Trình phải kiên nhẫn với Thượng Quan Diệp An, giống như cách mà hiện tại anh đã làm.
Cuộc sống hôn nhân nó sẽ không giống với tình yêu đôi lứa, sẽ có cãi vả, có tranh chấp và cả sự bất hòa, vì thế nên Cảnh Vân Trình cần phải nghiêm túc và suy nghĩ thật kỹ càng trước khi quyết định một cái gì đó. Hay nói đúng hơn là về tương lai, nếu như một ngày Cảnh Vân Trình và Thượng Quan Diệp An đã không tìm được một tiếng nói chung thì hãy nhớ hôm nay anh đã bỏ ra bao nhiêu thời gian để xin cưới cô.
Lúc Thượng Quan Diệp An nghe chị gái nói thì đã xúc động đến mức suýt khóc, cô không nghĩ chị gái có thể vì hạnh phúc của mình mà bỏ ra nhiều tâm tư như vậy. Ngay sau đó thì Cảnh Vân Trình đã nhìn cô, và mỉm cười nói:
- Hãy là chính em đi, Diệp An.
Nghe Cảnh Vân Trình nói đến đây thì cô đã hoàn toàn bật khóc, Thượng Quan Tịch Mộng cũng vui mừng mà ôm lấy em gái của mình, nhẹ nhàng xoa đầu của em gái, nói:
- Được rồi, nếu em còn khóc thì chị sẽ khóc theo đây.
Cuối cùng thì sau hơn ba tháng ở Thượng Quan gia thì Cảnh Vân Trình đã có thể chính thức rước nàng về dinh, ngay sau đó thì anh đã lấy ra một chiếc hộp nhung mà mình đã chuẩn bị từ rất lâu, có thể rằng anh sẽ không cầu hôn ở một nơi sang trọng, đẹp đẽ hay náo nhiệt, nhưng nếu có thể ở trước liệt tổ liệt tông của gia tộc Thượng Quan cầu hôn hậu duệ của gia tộc thì cũng không tồi chút nào.
- Thượng Quan Diệp An, em có đổng ý gả cho anh không?
- Anh định cầu hôn em ở nơi này sao?
- Có thể không có hoa, không sang trọng, không náo nhiệt… Nhưng anh muốn nhờ cửu huyền thất thất tổ nơi này minh dám, cả đời của Cảnh Vân Trình chỉ có thể lấy em. Duy nhất chỉ là em.
- Em có thể suy nghĩ không?
- Em nghĩ câu trả lời liệu là có hay không?
Thượng Quan Diệp An cũng nhìn anh, nhưng sau đó thì cô đã chỉ tay về phía của anh, nói:
- Cảnh Vân Trình, em chọn anh!
- Cảm ơn em vì đã chọn anh.
Sau đó thì Cảnh Vân Trình cũng đã đeo nhẫn cầu hôn lên tay của cô, rồi không quên hôn nhẹ lên bàn tay của cô một cái, sau đó thì cả hai đều ôm chầm lấy nhau, có lẽ thời gian thử thách và tìm hiểu của họ đã kết thúc. Nhưng nó không phải tất cả, mà nó chính là chìa khóa để mở ra một thế giới mới, một hành trình mới và một cuộc sống mới của họ.
- Thượng Quan Diệp An, một lần nữa cảm ơn em. Mỗi ngày anh đều yêu em nhiều hơn một chút… Hôm nay, anh lại yêu em nhiều hơn hôm qua một chút.
…[HOÀN CHÍNH VĂN]…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT