Nghe được yêu cầu khá vô lý của Cảnh Vân Trình thì không chỉ Thượng Quan Diệp An kinh ngạc, mà đến cả Phó Thiên Sắt và Kiều Ân cũng phải mở to mắt nhìn anh. Tuy nhiên thì lúc này anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói:

- Chắc hẳn cô cũng biết cha mẹ tôi hiện tại đang rất lo lắng cho tôi, nên tôi cũng muốn để họ...

- Đủ rồi! Cảnh Vân Trình, kết hôn là chuyện lớn, cả anh và tôi đều chẳng phải trẻ con mà lại làm những chuyện vô bổ này. Hôm nay xem như tôi chưa nghe gì và anh cũng chưa nói gì. Không cần phiền đến chị Quân Nhi nữa, cứ đưa tôi đến khách sạn nào đó là được rồi.

Cảnh Vân Trình cũng chỉ nói ra được hai chữ "Xin lỗi", có lẽ anh quên mất cô gái trước mặt anh là người nhà Thượng Quan, ngoại trừ Thượng Quan Tịch Mộng kết hôn vì hôn ước, thì Thượng Quan Diệp An chính là người căm thù hôn nhân gượng ép. Cô có thể liên hôn, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ kết hôn vì hai chữ "Nghĩa vụ".

Hôn nhân là trách nhiệm của cả hai người, nếu đột ngột đến với nhau chỉ vì "nghĩa vụ" làm hài lòng ai đó thì Thượng Quan Diệp An cô xin từ chối. Cảnh Vân Trình có lẽ đã hiểu ra được vấn đề rồi nên cũng chẳng nói gì nữa, anh chỉ nhìn cô, trong đôi mắt của Thượng Quan Diệp An có gì đó rất đặc biệt, có thể hiện tại anh vẫn chưa nhận ra thứ đặc biệt đó là gì, nhưng sau này, khi hợp tác với nhau, tiếp xúc với nhau nhiều hơn thì hẳn là anh sẽ hiểu thôi.

Mặc dù Thượng Quan Diệp An đã không muốn đi ăn cùng anh nữa, nhưng bây giờ anh rất đói, từ sáng đã chưa ăn gì nên mặc kệ cô có đồng ý hay không, vẫn đưa cô đến một nhà hàng nhỏ. Cách bày trí của nhà hàng này đã khiến cho Diệp An phải ngẩn người, kiểu cách của nó khá hoài cổ, mà cô lại chính là kiểu người hoài cổ như vậy.

Cảnh Vân Trình liền nhìn sang Diệp An, nói:

- Đây là nhà hàng do tôi và một người bạn hợp tác phát triển, món ăn tuy không phải là ngon nhất nhưng chắc chắn sẽ không làm cô thất vọng.

Dừng một chút, Cảnh Vân Trình lại nhìn sang phía của Diệp An, cười nói:

- Thế nào? Có thể bỏ chút thời gian của An tổng để ăn cùng tôi được không?

Vốn dĩ Diệp An không khó ăn, chỉ là nơi này lại vừa hay lại trùng với suy nghĩ của cô khi đến Ung Thành, từ khi nghe chị Tịch Mộng kể về Ung Thành thì cô đã thích nơi này rồi, không ngờ sẽ có ngày đích thân Thượng Quan Diệp An đến đây, khung cảnh quả nhiên không khiến một người si mê những thứ hoài cổ như cô thất vọng. Không chỉ có Diệp An, mà ngay cả Kiều Ân cũng phải kinh ngạc vì nơi này, sau đó liền nói:

- Chị Diệp An, nơi này trong giống với bức tranh chị vẽ quá.

- Tranh? Cô cũng có thể vẽ tranh sao?

Nhưng cô không vội trả lời, đi đến một bàn ăn trống, cô từ tốn ngồi xuống, sau đó liền nói:

- Chỉ là thú vui tao nhã thôi. Vẽ vời một chút để thư thả đầu óc cũng không gì là xấu cả.

Cảnh Vân Trình cũng đồng ý, giống như anh vậy, mặc dù năng khiếu có hạn nhưng ít nhất thì anh vẫn có đam mê với một số nhạc cụ, mỗi lần căng thẳng hay có chuyện gì buồn thì anh đều đến một nơi vắng vẻ, yên bình, sau đó là sẽ hòa mình vào những âm điệu do chính anh tạo ra. Có lẽ ở khoản này thì cả Thượng Quan Diệp An và Cảnh Vân Trình đều mang hơi hướng cổ điển, cũng có thể vì nó mà họ sẽ được mang sát lại với nhau hơn.

Trong lúc gọi thức ăn thì Cảnh Vân Trình cũng phải chú ý đến cô, vì anh cứ nghĩ Kiều Ân chỉ là trợ lý, nhưng khi nghe cô nhắc nhở phục vụ rằng cô ấy không dùng được hành, gương mặt của Diệp An lúc đó rất dịu dàng... Cách hành xử của Diệp An lúc này lại y hệt như Lâm Quân Nhi khi ở bên cạnh Diệp Vấn, chú ý đến từng chi tiết.

Gọi món xong thì họ cũng phải ngồi chờ một lúc, để giết thời gian thì Cảnh Vân Trình đã lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt này, anh nhìn sang phía của Phó Thiên Sắt, nói:

- À, sẵn đây thì chúng ta nên giới thiệu đồng hành của nhau nhỉ? Đây là Phó Thiên Sắt, là trợ lý kiêm bạn tốt của tôi.

Diệp An đưa mắt nhìn Phó Thiên Sắt, sau đó cũng điềm đạm nói:

- Kiều Ân, trợ lý của tôi.

Nhưng lúc này thì Kiều Ân lại có chút sụ mặt, cô ấy liền bĩu môi, phồng má, nói:

- Còn gì nữa! Em đâu phải chỉ là trợ lý cho chị.

Diệp An cũng hết cách, đưa tay xoa thái dương, nói:

- Cũng là em gái nuôi của tôi... Nhưng bây giờ có chút hối hận rồi.

Nghe Diệp An nói như vậy thì Kiều Ân lại bắt đầu ăn vạ, tuy nhiên thì cũng phải giữ hình tượng nên hai người chỉ dám nói to nhỏ với nhau mấy câu. Nhìn vào biểu hiện và hành xử của Diệp An đối với Kiều Ân thì chắc chắn họ là cộng sự rất tuyệt vời.

Cảnh Vân Trình liền hướng ly rượu về phía của Diệp An, nói:

- Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác suôn sẻ.

- Hi vọng vậy.

Phó Thiên Sắt mặc dù đã gặp qua Thượng Quan Tịch Mộng rất nhiều lần, tính cách của cô ấy cũng không hòa nhã lắm, nhưng để so về tính cách thì chắc Thượng Quan Diệp An này còn khó nhằng hơn. Phó Thiên Sắt bất giác lại thấy lo, cậu ta lo cho Cảnh Vân Trình quá nè... Nếu mà Đại Thiếu phu nhân Cảnh gia và Cảnh phu nhân thật sự ép buộc hai người này kết hôn, thì cuộc sống sau này của Cảnh Vân Trình sẽ đi về đâu nhỉ?

- Phải rồi, Diệp An... Lời đề nghị vừa rồi của tôi không phải là bất chợt đâu, cô cứ suy nghĩ rồi trả lời sau cũng được.

Thượng Quan Diệp An nhìn anh, mặc dù những lời anh nói bây giờ đều là vô nghĩa, nhưng theo lệ thì cô cũng gật đầu đáp lại. Kiều Ân nhìn cô, sau đó lại nhìn sang Cảnh Vân Trình, hai người này hình như có sự đồng điệu đến khó hiểu... Vốn dĩ nhìn họ chẳng liên quan gì nhau, nhưng Kiều Ân lại thấy hình như... Ơ? Hình như họ rất giống nhau!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play