Sau khi dùng xong bữa ăn thì Kiều Ân và Phó Thiên Sắt đã cùng nhau xuống bếp để rửa bát, còn Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch cũng chuẩn bị để quay về Dinh Trạch.
Và hiển nhiên thì nhiệm vụ đưa Thượng Quan Diệp An về nhà là của Cảnh Vân Trình chứ ai vào đây nữa. Nhưng trước khi cô rời đi thì Liễu Đào Nguyên vẫn còn dặn dò anh đủ điều, nói anh phải lái xe cho cẩn thận, rồi sẵn tiện đưa cô đi mua một ít đồ đạc dự trữ ở trong nhà.
Nhắc đến đây thì Liễu Đào Nguyên liền vỗ vỗ tay của Thượng Quan Diệp An, nói:
- Cháu thông cảm nha, Vân Trình sống ở ngoài một mình nên nhiều khi nhà cửa sơ sài, có gì cháu hãy bỏ qua cho nó nhé.
- Không sao ạ, cháu cũng chỉ là ở nhờ nhà của anh ấy vài ngày thôi ạ. Là cháu phải cảm ơn anh ấy khi đã để cháu ở lại đó.
Liễu Đào Nguyên nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, rồi khen cô là cô gái hiểu chuyện.
Sau đó thì Cảnh Vân Trình đã lái một xem riêng, còn Phó Thiên Sắt lại đưa Kiều Ân bằng một xe riêng. Hành động khó hiểu này của anh cũng làm cho cô cảm thấy không muốn hiểu, ngồi trên xe thì Thượng Quan Diệp An cũng có hỏi anh nên làm gì tiếp theo. Anh cũng chỉ nhàn nhạt nói:
- Thuận theo ý của họ thôi. Ngày mai tôi đưa em đi chơi, em muốn đi đâu?
- Đi đâu cũng được.
- Vậy sao...
Anh cũng không phải người hay đi chơi, nên nếu bảo anh đưa ai đó đi chơi thì cũng chẳng biết là nên đi đâu nữa. Vừa lái xe, Cảnh Vân Trình vừa phải suy nghĩ cho kế hoạch ngày mai, rốt cuộc thì anh nên đưa cô bạn gái này đi đâu đây nhỉ?
Trên đường quay lại nhà thì Thượng Quan Diệp An muốn ghé vào cửa hàng tiện lợi một chút, anh cũng đồng ý để cho cô xuống xe. Nhưng ngay sau khi Diệp An đi vào thì ở phía sau liền có một người đàn ông khả nghi đi theo, anh có chút nhíu mày, sau đó thì cũng phải xuống xe đi vào cùng cô.
Anh thấy người đàn ông kia sắp đụng đến túi xách của cô liền gọi lớn:
- Em yêu, em quên mang theo thẻ rồi nè!
Thượng Quan Diệp An nghe giọng khá quen nên đã xoay người lại xem, đúng lúc này Cảnh Vân Trình cũng đi đến, đưa cho cô một tấm thẻ rồi choàng tay ôm lấy eo của cô, nói nhỏ:
- Có người đi theo sau em ở phía sau. Đừng nhìn hắn, cứ bình thường thôi.
Ngay lập tức Thượng Quan Diệp An đã nhận lấy thẻ thanh toán của anh, sau đó còn vui vẻ nhìn anh, mỉm cười nói:
- Cảm ơn anh yêu rất nhiều.
Thấy thái độ tựa như bắt được vàng của cô thì Cảnh Vân Trình đã thấy có gì đó sai sai rồi. Nhưng thôi anh cũng không quan tâm lắm, ít nhất thì hiện tại cô gái này vẫn an toàn.
Mua một số vật dụng cá nhân xong thì Thượng Quan Diệp An cũng thuận tay mà đưa thẻ của anh ra thanh toán, lúc này thì Cảnh Vân Trình mới biết mình sai ở đâu. Anh cũng chỉ đưa tay vỗ trán một cái, cô gái này quả nhiên không phải dạng vừa. Đợi khi nhận xong hóa đơn thì Thượng Quan Diệp An mới đưa thẻ lại cho anh, mỉm cười ngọt ngào nói:
- Cảm ơn anh nhé, anh yêu!
Cảnh Vân Trình có chút khó thở nhưng anh vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhận lấy thẻ rồi nói:
- Không có gì đây, em yêu!
Sau đó thì hai người cũng quay trở lại xe của mình, tiếp tục đoạn đường đưa bạn gái về nhà. Lúc này thì anh đã nhìn thấy những món mà cô mua, đa số đều là những gói bánh để ăn vặt, nào là bánh ngọt rồi trái cây, sau đó còn có vài chai nước có gas nữa. Anh liền tò mò, hỏi:
- Sao em chỉ mua những thứ này vậy?
- Kiều Ân thích ăn vặt, mà ở nhà của anh lại không có. Vốn tưởng chút nữa sẽ đi cùng em ấy, nên có thể để em ấy mua, ai mà nhờ anh lại tách nhau ra.
- Em có thể nói với tôi, tôi sẽ để Phó Thiên Sắt đưa cô ấy đi mua mà.
Thượng Quan Diệp An lắc đầu, mặc dù nhìn Kiều Ân có vẻ hoạt bát, lanh lợi, nhưng dù sao cũng là con gái nhà lành, dù Phó Thiên Sắt đồng ý mua cho cô ấy thì cô ấy cũng chỉ dám mua một ít thôi. Mà cái miệng của Kiều Ân thì ít quá làm sao mà ăn đủ, nên thôi cứ để cô mua cho lành.
- Em thương Kiều Ân quá nhỉ?
- Có thể đối với nhiều người thì cách làm việc của em ấy vẫn còn non nớt, nhưng Kiều Ân là cộng sự không thể thiếu. Nhìn em ấy ngây ngô vậy thôi, chứ cái gì cũng biết cả.
- Kể cả chuyện của chúng ta?
Thượng Quan Diệp An cũng không ngại mà gật đầu. Dù cái miệng của Kiều Ân không thể im lặng, nhưng cô ấy lại là người biết giữ bí mật. Hơn nữa cũng là em gái nuôi của cô, nếu đến cô cũng không thương thì ai thương em ấy đây.
Có lẽ đây là một khía cạnh khác mà Lâm Quân Nhi muốn Cảnh Vân Trình nhìn thấy từ Diệp An, cô có thể lạnh lùng với cả thiên hạ, nhưng sẽ chẳng bao giờ không quan tâm đến người ở bên cạnh mình, dù người đó chẳng có chút thân thuộc nào.
Cảnh Vân Trình nhìn cô rồi bất chợt lại mỉm cười, cô gái này đúng là càng lúc càng khiến cho anh thấy hồ đồ. Không biết nên nói tính cách của cô là dễ tiếp cận hay là khó tiếp cận nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT