Edit: maras
Tưởng ca đã làm người đại diện được mấy năm nay, kỳ thật cũng chưa làm ra được cái minh tinh lớn gì, thực tập sinh dưới tay anh cứ qua qua lại lại, cuối cùng cũng chỉ dư lại một Diệp Sàn này, anh cũng không thích quá phiền phức, cuối cùng cũng không nhận thêm người nào mới nữa.
Anh tuỳ hứng như vậy, ắt đều là có lý do cả, chính là có tiền.
Đương nhiên, số tiền cỏn con này cũng không thể so sánh với người như Thương tổng có cả đại sản nghiệp trong tay, trong tay anh cũng chỉ có vài cqwn bất động sản và phòng cho thuê mà thôi. Gần đây còn có căn biệt thự nhỏ, có hơi xa chút nhưng có sông núi bao bọc xong quanh, có hồ nước có sân, đặc biệt thích hợp để tu dưỡng, không có người ở, Tưởng ca liền đưa phòng này cho Diệp Sàn ở trước.
Diệp Sàn đối với thế giới mới này còn rất hứng thú, sau khi lửa giận tiêu tan, một đường đi đều đánh giá hoàn cảnh bốn phía, nhìn đến căn biệt thự phía xa xa, đôi mắt nhất thời sáng lên, "Tưởng ca, đất nơi đây thật tốt nha, linh khí tận trời, động phủ thần tiên."
"Cái quỷ gì cơ?" Tưởng ca nghe cũng không hiểu mấy cái huyền huyền đạo đạo của hắn lắm, dừng xe ở cửa, đem theo hắn đi vào, "Dù sao sau này cậu cũng sẽ ở đây, bản thân muốn lăn lộn như thế nào thì lăn lộn, tôi cũng không thu tiền thuê nhà của cậu...... Dù sao cũng không sống được bao lâu."
Cái kia cũng không, có khi còn không sống được vài ngày nữa.
Phía bên trong biện thự cũng vô cùng tốt, đồ đạc đều vô cùng đầy đủ, thường xuyên có người quét tước nên cũng không cần tốn nhiều tâm tư. Trước sân còn đặt mấy cây hòe, Diệp Sàn đối với cái này không hiểu sao cảm thấy vô cùng để ý, nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, kết quả quay đầu nhìn liền thấy Tưởng ca đem quần áo treo trên cây.
"Tưởng ca?" Diệp Sàn khiếp sợ: "...... Đây là làm gì?"
"Treo lên đây, nơi này có ánh mặt trời vô cùng tốt." Tưởng ca nói còn có điểm cảm khái: "Khi còn nhỏ quần áo giặt sạch nhà tôi đều treo lên trên cây như này, nhà ở nông thôn thì làm gì có ban công, cho nên hiện tại đặc biệt thích ở biệt thự, cảm giác thực hoài niệm."
Diệp Sàn: "......"
Lấy vốn tri thức cằn cỗi về thế giới hiện đại của hắn, thật sự không lý giải được hành vi của Tưởng ca.
Bất quá hắn cũng không có chứng cưỡng bách gì, chờ Tưởng ca thu dọn đồ đạc rồi lải nhải công đạo thế này thế kia, rốt cuộc sau khi xong cũng đi về, lúc này hắn mới cẩn thận đi một vòng quanh biệt thự.
Bên ngoài biệt thự gió thổi lá cây vang lên tiếng xào xạc, làn gió thoảng qua mang theo mùi hương ngọt ngào thoang thoảng.
Diệp Sàn cảm thấy thoải mái, bước chân không tự giác thả chậm chút, nhưng một lần nữa đi đến sân trước, gió nhẹ thổi qua vành tai hắn, hắn bỗng nhiên đứng sững lại, ngẩng đầu nhìn cây hoè trước mặt, cảm thấy có điểm không ổn.
Không đúng, tuy nơi này linh khí vô cùng cao, nhưng này cây hiển nhiên là thứ đồ tà đạo!
Hắn đã tới cái cảnh giới này, trực giác là vẫn là cô cùng đáng tin cậy, dù cho tu vi của hắn đã bị phế đi, nhưng độ nhạy bén vẫn còn, cơ hồ nháy mắt liền đã nhận ra nguy hiểm, chầm chậm bẻ một nhánh cây, khinh thanh tế ngữ, "Ngươi còn rất to gan lớn mật......"
Ban nãy thời điểm mình bên ngoài còn trốn rất kĩ, hiện tại thế nào, muốn lòi đuôi thịt người?
Cũng không phải Diệp Sàn tự phụ, tà đạo chính là tà đạo, nhưng hắn nửa điểm cũng không sợ hãi. Nếu thật sự muốn hắn nói, hắn còn cảm thấy cái thứ tà đạo này may mắn ấy, trước kia bao nhiêu người thỉnh hắn xuống núi hàng yêu phục ma hắn cũng chưa đi, hiện tại thứ này vừa lúc đánh dưới kiếm hắn, cho nên sao không để nó mở mang tầm mắt chút?
"Nghiệp chướng!" Hắn rống to một tiếng, khí thế như hồng: "Hãy mau xưng tê!"
Lời này vừa mới rơi xuống, chợt một trận cuồng phong gào thét mà tới, Diệp Sàn trong nháy mắt chứng kiến thế giới đột biến, Tu La địa ngục dâng lên, trăm quỷ kêu rên. Hắn quyết đoán đem nhánh cây đưa lên trước người, bỗng dưng thanh âm thê lương kêu lên khắp nơi, tiếng vang kinh thiên động địa, cơ hồ suýt đem căn nhà lật tung.
Diệp Sàn từ trước đến nay vốn luôn kiêu ngạo cuồng vọng. Cái thứ tà đạo như này hắn chưa bao giờ đặt vào mắt, nhưng cố tình —— trong nháy mắt lúc chuẩn bị ra tay hắn mới nhớ tới, khối thân thể này không dùng được, tu vi hắn đều mất hết rồi.
Trong chớp nhoáng, tay Diệp Sàn còn chưa kịp thu lại, cả cơ thể bỗng nhiên dừng lại.
Không biết từ khi nào có người đã xuất hiện ở sau lưng hắn, nắn lấy phần sau gáy. Bàn tay rơi xuống vô cùng nhẹ, nhưng vô cùng lạnh, chạm đến Diệp Sàn lông tơ dựng ngược, phảng phất trong nháy mắt, cả cái cổ mình sẽ bị bẻ gãy.
Diệp Sàn: "......"
Đậu má?!
Đậu má!!!
Khắp nơi yên tĩnh, duy chỉ mình Diệp Sàn đứng ở dưới cây hòe, cả người phát lạnh, mồ hôi lạnh theo trán lăn xuống, "Bộp" một tiếng rơi trên mặt đất, trên mặt lộ vẻ không thể tin được cùng bạo nộ, ngực phập phồng kịch liệt.
Hắn thua.
Đây không phải đùa giỡn, chém yêu phục ma, nếu thua thật sự sẽ chết.
Nhưng là con mẹ nó! Vì cái gì!!!
Đừng nói lần công kích này của hắn, từ khi bắt đầu tu đạo, mỗi lần ra tay hắn đều chưa từng thua, người cùng thế hệ thậm chí là tiền bối cùng hắn trước nay cũng có sự chênh lệch. Nhưng hiện tại...... Hắn như thế nào đã yếu đến tình trạng này? Tuy rằng chính hắn cũng không màng đến sinh tử, còn đang mắc một cái bệnh ung thư, nhưng sống thêm mấy ngày vẫn là mấy ngày đó, còn sót lại có mấy ngày sao lại nằm trong tay người khác, đường đường là đại năng làm sao có thể chịu sỉ nhục như này?
Đúng lúc này, bàn tay sau lưng chợt dùng sức, hàn ý kia cơ hồ muốn cắt đứt cổ hắn.
Diệp Sàn cảm giác được hơi thở tử vong đang tới gần, giận tím mặt, tức khắc hét to: "Chậm đã!"
"Ba ba." Sau đó hắn hít một hơi thật sâu, nén giận: "Có chuyện gì hảo hảo nói."
"......"
Lại là một trận trầm mặc tĩnh mịch.
Diệp Sàn mạc danh cảm thấy, người sau lưng cũng không phải quá muốn giết hắn.
Nhưng cứ nắm đầu hắn là như thế nào?
Chẳng phải đây là cơ hội tốt của hắn sao! Diệp Sàn trong đột nhiên giơ tay lên, trời đất biến sắc trong nháy mắt, vô số sấm sét trút ra, theo tay hắn hướng tới người phía sau lưng. Người nọ không thể không lập tức buông tay, Diệp Sàn thừa thắng xông lên, xoay người lại dùng sức bổ tới một kiếm.
Trong phút chốc, thiên lôi chiếu sáng một vùng, chiếu lên mặt mày sắc bén của Diệp Sàn.
Sau nháy mắt, Diệp Sàn chợt nhận ra chính mình bổ vào không trung.
Sấm sét chận rãi tiêu tan, trong khoảnh khắc này, trước mặt đã Diệp Sàn không có người nào.
...... Chạy rồi?
Diệp Sàn có điểm ngốc, nhìn nhìn tay mình, lại nhìn khắp nơi xung quanh, chắc chắn không phát hiện bất luận thứ tà ám gì.
Không thể nào. Hắn cảm thấy ban nãy mình dãy giụa dãy giụa mấy lần cũng không thể nào đem người doạ chạy mất đâu?
Đang lúc hoang mang tột độ, hắn bỗng nhiên phát hiện ngoài cửa có người tiến vào, đột nhiên quay đầu, chợt thấy một người đàn ông xa lạ bộ dáng tổng tài đẩy cửa vào, sau lưng khá xa mơ hồ còn nhìn thấy Hà Phảng đang đứng, khiếp sợ mà nhìn mình.
Diệp Sàn: "......"
Vài phút trước, thời điểm Diệp Sàn mới vừa phát hiện tà ám.
Một chiếc Maserati màu đỏ hướng phía tiểu biệt thự chậm rãi đi tới.
Hà Phảng ngồi ở ghế phụ sắc mặt cực lỳ kém, một đường đều tức giận hướng kim chủ nhà mình lên án:
"Ngài không biết hắn có bao nhiêu quá mức đâu! Xem Weibo ta sao? Chính hắn ta đánh tôi, lại nói tay mình bị gãy không thể động thủ được, ngài nói xem có loại người nào vô sỉ như vậy? Cũng may mọi người trên mạng nhìn rõ, đều biết hắn làm cái chuyện tốt gì. Vậy ngài nói xem, chẳng phải hắn ghi vậy là đang bảo rằng tôi bôi nhọ hắn sao?"
Hắn nói xong câu này, ủy uỷ khuất khuất nghẹn ngào, đôi mắt đỏ cả lên: "Ngài nói xem sao tôi phải hại hắn chứ."
Nói thì vậy nhưng nội tâm đều đã nổ thành con cá nóc rồi.
Nói đùa! Gã ngồi trong ký túc xá đợi cả ngày, mắt cũng sắp mù cả rồi, tức giận đến mức suýt quăng vỡ cả điện thoại, ngay lập tức gọi cho kim chủ nhà mình, nghĩ cách điều tra tới nơi ở mới của Diệp Sàn, nghiến răng nghiến lợi chạy tới tận đây.
Được lắm, hắn không phải muốn thấy Thương tổng sao, vậy thì cho hắn thấy!
Đu theo bên người vị này đã mấy năm, Hà Phảng đã khắc sâu sờ thấu tính tình người này, hắn từ trước đến nay đều không ngại theo minh tinh của mình làm nũng, ngẫu nhiên còn ra tay giải quyết vài vấn đề nhỏ, càng đừng nói hiện tại hai người có tình cảm thật lòng. Chỉ là hù dọa một thực tập sinh không hiểu chuyện mà thôi, Thương tổng tuyệt đối sẽ không ngại phiền toái.
Sự thật cũng đúng là như thế, vị Thương tổng này tên đầy đủ là Thương Đỗ Hành, chỉ mới 30 tuổi, là người vô cùng phong lưu lại phóng khoáng. Tây trang lúc mặc đi làm vẫn chưa đổi, bàn tay đặt trên tay lái vô cùng đẹp, lúc này lười biếng hàm chứa ý cười nhàn nhạt, nghe tiểu minh tinh nhà hắn oán giận, còn cảm thấy rất thú vị.
Diệp Sàn người này hắn biết, Hà Phảng lúc còn trẻ, quan hệ giữa hai người này kỳ thực rất tốt, nhưng gần đây không biết vì cái gì xảy ra mâu thuẫn. Hắn cũng không quan tâm sự tình rốt cuộc là thế nào, chỉ là y thích xem náo nhiệt, Diệp Sàn kia tẩy trắng cho chính mình trên Weibo thật sự buồn cười, cho dù Hà Phảng không gọi cho hắn, hắn cũng muốn tự mình gặp vị thịnh thế mỹ nhan trong truyền thuyết này.
Lúc này, di động đột nhiên "Leng keng" vang lên, Thương Đỗ Hành cúi đầu quét mắt nhìn tin nhắn, ý cười không tự giác phai nhạt đi vài phần.
Bất tri bất giác, xe cũng đã chạy đến cửa biệt thự.
Lúc này đang là hoàng hôn, phong cảnh tiểu viện của biệt thự phá lệ xinh đẹp, sông núi vây quanh, bất tri bất giác khiến tâm tình người ta thả lỏng.
Hà Phảng thấy thế lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, gã thế nào cũng không nghĩ tới sau khi Diệp Sàn rời khỏi chương trình, lại sống được ở nơi tốt như vậy. Mỗi lần nhìn thấy Diệp Sàn so với mình tốt hơn, trong lòng gã liền vô cùng oán hận, đẩy cửa ra muốn xuống xe, lại đột nhiên nghe thấy bên trong biệt thự truyền đến tiếng "Ầm" vang lớn, mặt đất phảng phất đều theo đó mà chấn động.
"......Quỷ gì vậy!" Hà Phảng kinh nghi bất định đứng tại chỗ, quay đầu nhìn Thương Đỗ Hành.
Thương Đỗ Hành cũng có chút kinh ngạc. Trình độ này thoạt nhìn cũng không giống động đất, ngược lại giống như người trong biệt thự đang đập phá đồ vật.
"Ầm ——!" Âm thanh lớn lần nữa truyền đến, hai người thiếu chút nữa đứng không vững, lần này xác định là có người đang đập đồ vật, bởi vì bên trong không biết thứ gì bỗng dưng bay ra nện ở bên ngoài tường, rào tre ầm ầm ầm đổ đầy đất, bụi đất bay đầy trời.
Hà Phảng & Thương Đỗ Hành:!!
Gì vậy! Này muốn phá nhà luôn à?
Ký ức bị đánh của Hà Phảng bị đánh thức, trên người tức khắc ẩn ẩn đau, sợ tới mức không dám báo thù, sợ hãi trốn sau lưng Thương Đỗ Hành, hãi hùng khiếp vía nói: "Thương tổng, Diệp Sàn có phải hay không biết chúng ta tới, ở chỗ này muốn ra oai phủ đầu?"
Gã sợ cả Thương Đỗ Hành cũng bị đánh, vội vàng giữ chặt quần áo hắn: "Nếu không ngài vẫn là đừng đi, từ từ lại nói."
Thương Đỗ Hành không để bụng, thậm chí còn muốn cười.
Ra oai phủ đầu? Ai dám ra oai phủ đầu với hắn?
Diệp Sàn người này, gương mặt này, thoạt nhìn chính là cái loại này vô cùng ngoan ngoãn, cậu ta cùng Hà Phảng từng xô xô đẩy đẩy hoặc là mâu thuẫn hắn tin, động tay qua hắn cũng tin, rốt cuộc ai cũng có thời điểm nóng nảy. Nhưng chắc chắn không thể thật sự nhấc lên được cái sóng to gió lớn gì.
Hắn thậm chí còn muốn xem xem người này có thể làm ra được cái dạng gì.
"Không có việc gì, tôi đi xem chút." Thương Đỗ Hành nhàn nhạt cười một cái, cất bước đi vào bên trong.
Nháy mắt lúc hắn bước chân vào ngạch cửa, giống như kích phát phải pháp trận gì, khung cảnh trước mặt hắn chợt biến sắc, mây đen cuồn cuộn, hai người đang chém giết ẩu đả trong khung cảnh kinh hoàng này, trong đó có một người hắn nhìn đặc biệt quen mắt, người đó tựa hồ như vừa mới tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích, tức giận duỗi tay dẫn theo một đạo thiên lôi.
Tia điện loé lên đột ngột làm Thương Đỗ Hành không mở mắt ra được, hắn theo bản năng nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy một tiếng sấm.
Khi mở mắt ra, chỉ thấy gốc cây hoè trước sân đã bị cháy một nửa. Diệp Sàn một mình đứng dưới tàng cây, xiêm y không gió tự bay, thần sắc lạnh lẽo, giữa bầu trời hoàng hôn yên tĩnh tịch mịch, có vẻ phá lệ tiêu điều ảm đạm.
Không biết qua bao lâu, Thương Đỗ Hành mới đột nhiên hoàn hồn.
Đậu má!!!
Thần tiên đấu pháp!!!
Hắn không thể tin được những gì mình chứng kiến, trái tim nhảy kịch liệt nhất từ xưa đến nay chưa từng có, không biết là vì cảnh tượng chấn động kinh thiên động địa trước đó, hay là vì bản thân không nghe Hà Phảng nói đem mình đặt vào hoàn cảnh như thế.
Ngay khi đang thắc mắc, Diệp Sàn bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm nhìn hắn.
Thương Đỗ Hành: "......"
Diệp Sàn: "......"
Diệp Sàn nhẹ nhàng hít vào một hơi, buồn bã nói: "Ngươi thấy hết rồi?"
Thương Đỗ Hành:!!!
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Rất nhiều năm về sau, đương phóng viên hỏi quan hệ giữa hai nhân vật chính.
Công: Chắc là cha con. [ lạnh nhạt.jpg ]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT