Edit: maras

Thân hình Tưởng ca vốn dĩ đã béo, cao 1 mét 8, nặng tới một trăm tám mươi. Rít gào lên giọng càng lại càng nặng nề, chấn động đến nỗi lỗ tai Diệp Sàn vang lên ầm ầm, quay đầu đang muốn nói chuyện, hắn bỗng dưng lại đối mặt với một cặp mắt đỏ bừng.

"Làm sao!" Anh nước mắt nước mũi giàn giụa, lại ra vẻ cường ngạnh, nghẹn cổ lớn tiếng nói: "Cậu còn muốn đánh tôi sao?"

Diệp Sàn: "......"

Nói thật, hiện tại hắn thật sự vô cùng khó chịu.

Đổi lại là ai thời điểm đang phi thăng bị thiên lôi đánh đến hồn phi phách tán, còn gặp phải cái cục diện hỗn độn rối rắm như vậy, tâm tình đều sẽ không tốt. Cố tình tên mập mạp này đem ánh mắt nhìn hắn như nhìn đứa con bất hiếu, ngực phập phồng kịch liệt, vừa nói vừa nghẹn ngào.

"Tôi vốn đang nghĩ, cậu sau khi sinh bệnh...... Ô oa oa!" Nói nói còn bắt đầu gào khóc!

Diệp Sàn bỗng dưng đau đầu, huyệt thái dương thịch thịch thịch nhảy nhót, thiếu chút nữa thật sự đánh hắn.

Nhịn rồi lại nhịn, nghe Tưởng ca gào nửa ngày, hắn không ngờ bản thân chậm rãi bình tĩnh lại -- có thể là bởi vì lâu lắm rồi không cùng người khác nói chuyện, thế nhưng cảm thấy có người khóc tang cũng thật dễ nghe.

Đương nhiên cũng có khả năng, là ở trong trí nhớ của hắn, cái tên mập mạp này ở trên đời đã là người thân cận duy nhất của hắn, từ khi ký hợp đồng liền bắt đầu dẫn dắt hắn, biết hắn mắc bệnh nan y tinh thần cũng không sa sút, còn nỗ lự giúp hắn thực hiện giấc mơ đứng trên sân khấu, nhưng không nghĩ tới người còn chưa xuất đã sinh bệnh chết mất, hiện tại thật sự là xúc cảnh sinh tình, càng nghĩ càng bi thống, khóc đến thảm thiết.

Diệp Sàn thật sự nhìn không được, cuối cùng tâm tình phức tạp vẫn đưa một cuộn giấy: "...... Đừng thương tâm."

Tưởng ca nghe được ngữ khí hơi hoà hoãn của hắn, tức khắc lại nghẹn ngào, ủy khuất đến mức trông như đứa trẻ hai trăm cân đau khổ.

Thẳng đến lúc anh khóc đến nấc lên từng tiếng, giấy lau nước mũi đều chất đầy một bàn, thanh âm chậm rãi yếu đi, Diệp Sàn rốt cuộc từ trong lời kể thút tha thút thít biết được tình huống mình đang gặp phải có bao nhiêu không lạc quan.

Trừ bỏ toàn cư dân mạng chửi rủa hắn, thân thể này cư nhiên còn mắc bệnh nan y.

Bệnh này trước đó không lâu mới chẩn bệnh ra, khi được chẩn đoán chính xác là thời kì cuối, vô phương cứu chữa, nói vậy thân thể nguyên chủ bởi vậy mà chết.

Nói thế nào nhỉ, kỳ thật đối với tu vi của Diệp Sàn, trước kia phi thăng không nói tới vượt qua sinh tử, siêu thoát bệnh tật là không thành vấn đề. Nhưng cố tình kinh mạch khối thân thể của Diệp Sàn lúc này lại không thoải mái, ảnh hưởng đến vận chuyển linh khí, căn cơ tu luyện nhiều năm trước kia tất cả cũng không còn sót lại một chút gì. Đổi một cách dễ hiểu mà nói, hiện tại hắn có thể vận dụng linh khí đơn bạc của mình làm được mấy việc mà người bình thường không làm được, nhưng lại không có cách nào chữa khỏi tế bào ung thư.

Ồ, cho nên nhìn như đổi cơ thể rồi vẫn đoản mệnh, không qua bao lâu sẽ chết bất đắc kỳ tử, rồi nhặt xác cho chính mình.

Hắn từ trước đến nay xem thường sinh tử, nhưng gặp cái loại tình huống này, tâm tình Diệp Sàn vẫn không tránh khỏi cảm thấy thật vi diệu.

Hắn suy nghĩ chính mình sống cũng không táng tận lương tâm mà.

Nhưng bất luận thế nào, nếu trong thời gian ngắn ngủi thân thể này ngắn ngủi thuộc về bản thân, hắn vẫn phải có trách nhiệm.

Nhanh chóng tiếp nhận kí ức của thân thể về thế giới này trong đầu, Diệp Sàn suy tư một lát, cầm lấy di động của mình ra cửa.

Tưởng ca thút tha thút thít nâng cặp mắt sưng như bóng đèn lên, mang theo giọng mũi hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

Diệp Sàn đương nhiên là muốn tìm đạo diễn.

Tình huống hiện tại như thế nào hắn rất rõ ràng, tổ tiết mục không chịu được áp lực của dư luận, sớm muộn gì cũng đá hắn ra khỏi chương trình.

Trên thực tế chính hắn cũng có tính toán này. Hà Phảng cùng người đại diện của gã thương tích trên mặt rốt cuộc như thế nào có, đương sự trong lòng đều hiểu rõ. Người trước quăng ngã người sau là thật, lúc ấy đúng là mình cùng bọn họ cãi nhau, có xô xô đẩy đẩy, nhưng với bản tính ngoan ngoãn của bản thân trước kia...... Đánh người? Bản thân bị đánh cũng chưa từng đánh lại, lấy lá gan từ đâu ra mà dám làm chuyện này.

Nhưng cục diện rối rắm không phải cứ kiên trì trong chương trình là có thể dọn dẹp được, huống chi hắn còn có việc mà bản thân muốn làm.

Chỉ là mọi người trong tổ tiết mục bị hắn đột nhiên đẩy cửa đi vào doạ đến khiếp sợ, âm thanh thảo luận kịch liệt ngưng bặt, nhìn Diệp Sàn thò đầu đi vào, cả phòng yên tĩnh lại có chút thấp thỏm, thật lâu mới căng da đầu nói: "...... Diệp Sàn?"

"Không có việc gì, tôi tới chính là muốn hỏi một vấn đề." Diệp Sàn trước đem việc đồng ý rời khỏi chương trình nói ra, lúc này mới thuận miệng nói: "Mọi người biết người đứng sau chống lưng cho Hà Phảng là ai đúng không?"

Đạo diễn vừa mới thở phào nhẹ nhõm vì hắn biết tự giác lập tức đề cao cảnh giác, "Cậu hỏi cái này để làm gì?"

Diệp Sàn hàm hồ nói: "Ừm, tùy tiện hỏi thôi."

Nhân viên tổ tiết mục trong phòng đột nhiên nhanh trí, hoảng sợ nói: "Cậu sẽ không cũng muốn đi đánh hắn đi?!"

Đạo diễn thiếu chút nữa bị dọa tới phát bệnh tim, "Không được!!!"

Nữ sản xuất sắc mặt đều thay đổi, "Sàn Sàn! Cậu nghe chị nói, chuyện khác em có thể làm, nhưng chuyện trái pháp luật tuyệt đối không thể làm. Cậu vẫn chỉ là một đứa nhóc! Phải vì chính tương lai của em mà suy xét, không thể cứ xúc động như vậy! Không được không được......"

"Ha, đừng nghĩ nhiều, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu!" Diệp Sàn chậm rãi lộ ra cái biểu tình có thể so với phần mềm nói chuyện phiếm cam chịu chân thành mỉm cười: "Mọi người không nói cho tôi cũng không sao, tôi có thể trực tiếp đi tìm Hà Phảng. Dù sao hắn bị thương, kim chủ nhà hắn hẳn là sẽ không bỏ qua cho tôi."

Mọi người:!!!

Cậu nghe xem tiếng này giống tiếng người sao?

Tiết mục tổ đều sắp hỏng mất! Trước kia bọn họ sao không nhận ra Diệp Sàn trông khủng bố như vậy, nhìn xem trước đó Sàn Sàn ngoan bao nhiêu, thịnh thế mỹ nhan, còn vô cùng lễ phép, đối với mọi người đều khom lưng kêu "Tiền bối" "Lão sư", kia lúm đồng tiền đáng yêu, kia miệng nhỏ ngọt ngào, đều khiến người ta cảm giác như trong lòng được rót mật......

Nhìn xem xã hội đều bức đứa nhỏ thành cái dạng gì rồi!

Mọi người sốt ruột phát hoả, thay phiên khuyên can thật lâu cũng không được, cuối cùng không có biện pháp chỉ đành gọi cho Hà Phảng, nhờ hắn tới truyền đạt.

Hà Phảng lúc này mới từ bệnh viện ra chuẩn bị về ký túc xá, nghe xong điện thoại thiếu chút nữa còn tưởng rằng bản thân bị điếc.

Diệp Sàn muốn gặp kim chủ gã?! Làm gì? Muốn cạy góc tường hay muốn cầu xin giúp đỡ?

Mặc kệ là cái nào, đều thiếu chút nữa làm Hà Phảng muốn bùng nổ. Nói thật mới trải qua sự tình vừa rồi, kỳ thật cũng không riêng gì người trong tổ tiết mục sợ Diệp Sàn, Hà Phảng tự mình trải qua càng là cảm nhận được trong gang tấc kia sự áp bức cùng sợ hãi.

Mà khi sự sợ hãi ban đầu chậm rãi rút đi, phẫn nộ cùng oán hận với Diệp Sàn lại trỗi dậy. Gã hận Diệp Sàn, thật sự hận đến vô cùng, bất luận cơ hội nào có thể đánh rớt Diệp Sàn gã đều sẽ không bỏ qua, còn muốn cho hắn vươn tay giúp đỡ một phen? Thật là ngây thơ!

Nghĩ đến đây, khoái chí vặn vẹo lại chậm rãi từ trong lửa giận trào ra. Hắn chầm chậm đeo tai nghe lên, ra vẻ ấm áp mà trả lời: "Như vậy không được đi, tôi cùng Sàn Sàn vốn đang cãi nhau, Thương tổng sẽ tức giận......"

Nhận được câu trả lời này Diệp Sàn còn rất bình tĩnh: "Đôi ta không có gì việc gì đi, tôi đều đã làm rõ với cậu rồi."

"Cho nên...... Không phải, làm sáng tỏ?" Hà Phảng nghẹn một nghẹn, bỗng dưng âm thanh đều lớn hơn vài phần, "Như, như thế nào làm rõ rồi?"

Hắn vừa kinh vừa giận, trong lòng lại có điểm sợ hãi. Nhưng sau lại có chút hoài nghi, Diệp Sàn hẳn là không lấy ra được chứng cứ gì, nếu không hiện tại chuyện này cũng sẽ không lên men đến lợi hại như vậy, đơn giản chính là hấp hối giãy giụa, giết người là phạm pháp, hắn còn có thể giở trò gì đây?

Diệp Sàn liếc nhìn Weibo bản thân vừa học được, "Ồ, tay tôi gãy rồi."

Hà Phảng:?

Hắn không nghe rõ, hắn nói cái gì gãy cơ?

Sau đó cúi đầu xem màn hình, chỉ thấy trên đó thình lình bắn ra mấy chữ:

"Tay tôi gãy rồi."

Hà Phảng:!!!

Nội dung Weibo như sau:

Không có khả năng, tay tôi gãy rồi //@ Hà Phảng v: Tôi thật xin lỗi, cũng rất khổ sở, chuyện lần này đã mang lại phiền lức cho mọi người. Về người bạn tốt Diệp Sàn, chuyện thương tổn người đại diện của tôi đến nỗi vỡ đầu...... ( nơi này tỉnh lược 3000 chữ làm người rơi lệ).

Diệp Sàn suy nghĩ rất rõ ràng triệu chứng của bệnh nan y, luôn có mấy ngày cánh tay vô lực, tay đều như bị gãy còn đánh nhau được với ai.

Mà những cư dân mạng đang điên cuồng chửi mắng trên Weibo của hắn, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hắn làm cho mất cảnh giác, tiếng mắng như vậy trong nháy mắt liền tạm dừng.

Đầu tiên đập vào mắt chính là một đống dấu chấm hỏi. Nhìn thấy Diệp Sàn mấy ngày nay không nhúc nhích đã hoạt động trở lại, vốn tưởng rằng sẽ đến xin lỗi hoặc là đảo ngược tình thế, ai biết cư nhiên chỉ có một câu nói như vậy, không ít người nháy mắt chấn động: Không thể nào, hắn không phải còn đang tham gia chương trình sao?

Các fan nhanh chóng đi tìm hành tung của hắn trong chương trình, mà mặt khác anti-fan vừa bị sốc, sau khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, bộc phát ra một trận càng thêm kịch liệt tinh phong huyết vũ.

"Diệp Sàn có biết nhục không? Vì tẩy trắng cho mình liền không biết xấu hổ là gì?"

"Há tay bị gãy, người hắn còn không có, phần mộ tổ tiên đều bị quật cả rồi."

"Loại này cớ gì cũng đều lấy ra được? Mẹ nó đã chết rồi đúng không?"

"Còn tưởng lật ngược tình thế như nào, lật ngược lại mẹ nó đâu, cút đi!"

......

Tổ tiết mục bên này run run rẩy rẩy nhìn di động, suýt nữa hít thở không thông.

Hà Phảng xem xong nội dung cũng thiếu chút nữa tức giận bật cười, cảm thấy Diệp Sàn điên rồi đi, nghĩ rằng chỉ với một câu nói khô khan như vậy tẩy trắng được mình sao? Hắn thậm chí trong nháy mắt, cảm thấy nghi ngờ chính mình nhiều năm như thế, vì cái gì sẽ ghen ghét một tên ngốc như vậy.

Quả nhiên là cẩu nóng nảy nhảy tường, hiện tại không thèm để ý?

Hà Phảng nghĩ đến bộ dáng tuyệt vọng của hắn kia, nháy mắt vết thương trên người đều không cảm thấy đau, cười lạnh đi lên lầu, về ký túc xá chờ Diệp Sàn.

Mặc kệ lúc nào hắn muốn rời khỏi chương trình, chắc chắn sẽ quay lại ký túc xá thu dọn đồ vật.

Hắn muốn gặp kim chủ của mình đúng không?

Thật đúng là tưởng bở.

Chờ thời điểm hắn trở về, trước vui vẻ hưởng thụ món quà mình tặng hắn đi!

Đáng tiếc Diệp Sàn cũng không tính toán về ký túc xá thu dọn đồ vật.

Hà Phảng không nói đồng ý hay không đồng ý trong điện thoạt, hắn cũng không dây dưa, sau khi kí thoả thuận rút lui liền trực tiếp rời đi.

Tưởng ca lái xe đến đón hắn, sau khi phát tiết tâm tình một hồi mới đem tâm thái khôi phục lại một chút, hoàn toàn không quản trên Weibo đến tột cùng huyết vũ tinh phong như thế nào, hiện tại cả mặt đầy cao hứng, vui rạo rực nói: "Sàn Sàn, cậu thật sự tính đánh kim chủ của Hà Phảng kia sao?"

Không thể không thừa nhận, hành vi hôm nay của Diệp Sàn có chút quá khích, nhưng thật sự hả giận, anh nghĩ dù sao đánh cũng đều đánh rồi, cùng lắm thì theo Sàn Sàn nhà anh cùng chết, hiện tại lại không thấy giận, thậm chí còn xoa tay hầm hè, hận không thể thật sự đem đám ngu ngốc đó đánh một trận, làm cho bọn họ biết cái gì gọi là nắm đấm của chính nghĩa!

"Này thật sự thì không có." Diệp Sàn thắt chiếc đai an toàn chưa từng dùng qua, trước sau như một bình tĩnh: "Tôi chỉ muốn nhờ hắn làm cho chúng ta cái bằng chứng giả, tay này của tôi không phải bị gãy sao. Hắn có tiền như vậy, chính là dễ như trở bàn tay?"

Tưởng ca: "......"

Anh không nhịn được quay đầu nhìn Diệp Sàn nhiều thêm vài lần.

Không đúng, đứa nhỏ nhà hắn lá gan hiện tại sao lại lớn như vậy.

Muốn Thương tổng giúp cậu làm cái chứng cứ giả? Trước đừng nói tới cậu đánh chim hoàng yến nhà người ta, nói tới cậu có cái địa vị gì, nhân gia dựa vào đâu mà cậu hô cái liền tới rồi đi sao, mặt cậu vẫn chưa lớn như cái bồn vậy đâu? Vẫn là ăn ít mấy viên đậu phộng đi?

Nhưng cố tình Diệp Sàn vẫn rất bình tĩnh.

Cũng không biết có phải hay không bởi vì mắc bệnh nan y sau lại bị bạn tốt phản bội, dẫn tới tính tình xảy ra biến hoá, hiện tại Diệp Sàn so với trước kia giống như hai người khác nhau, tùy ý ngồi ở nơi đó, l lộ ra vẻ trấn định đạm nhiên, phảng phất Thương Sơn mây bay đều không bỏ trong mắt, mặt mày tuy không lộ rõ, lại vô ý khiến người ta cảm thấy có chút cuồng vọng.

"Được thôi." Bất quá Tưởng ca cũng không ý kiến, đi theo Phật hệ.

Đầu trọc thì đâu sợ bị nắm tóc, bệnh nan y cũng đã bệnh rồi có gì không dám làm.

Xe chậm rãi rời khỏi trường quay, hướng về nơi ở mới mà đi.

Mà ở ký túc xá tổ tiết mục, Hà Phảng chờ từ ban ngày tới tận lúc mặt trời lặn, nhìn giường ngủ đối diện chính mình trống rỗng, mặt đầy đờ đẫn.

Cho nên Diệp Sàn là thật sự không trở lại đúng không?

A a a a a!

Con mẹ nó! Tại sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play