Bị người bên cạnh bất ngờ ôm lấy khiến Thập Đình Phong phút chốc cứng đờ.
Nhịp tim bên trong anh khi không lại đập nhanh hơn bình thường liền sau đó đẩy Cố Hạ ra khỏi người mình, trầm giọng nói:
- "Này cô, tôi không muốn bị người khác hiểu lầm đâu đấy, đặc biệt là Mạn Giao."
Nghe đến đây, Cố Hạ khẽ nhếch môi cười, nhìn người bên cạnh đáp:
- "Mạn Giao hiện tại không có trong xe.
Anh bớt ảo tưởng lại đi."
Cốc...
Vừa nói dứt câu, người bên cạnh lập tức gõ nhẹ lên đầu khiến cô có chút đau mà ngẩng mặt lên, hai hàng lông mi khẽ nhíu lại, bĩu môi trách móc:
- "Sao lại cốc đầu tôi? Anh có biết bộ não bên trong tôi phải hoạt động liên tục hay không?"
Gương mặt Thập Đình Phong chẳng chút biểu cảm mà ngoảnh mặt nhìn ra cửa kính, mãi một lúc sau khóe môi anh mới hé một nụ cười.
Mặc dù không hiểu lời nói thốt ra từ Cố Hạ nhưng anh cảm thấy cô gái này có chút thú vị và vô cùng ngốc nghếch.
Cố Hạ đưa tay xoa xoa đầu, thi thoảng lại trừng mắt liếc sang người bên cạnh.
Theo như kinh nghiệm nhiều năm xem phim xuyên không, cô đoán rằng ở thế giới này chắc chắn cũng sẽ có thứ gì đó kết nối không gian với thế giới cô sống.
Người ta thường hay gọi là cánh cửa thời gian.
Vấn đề chính là cô vẫn chưa biết bằng cách nào mà mình có thể xuyên không đến nơi này.
- "Thống đốc, chúng ta đến nơi rồi."
Tài xế quay người xuống nói với Thập Đình Phong.
Ngay lập tức, anh mở cửa xe bước xuống.
Cố Hạ cũng ngơ ngác mà mở cửa, sau đó đi theo sau.
Trước mắt cô hiện tại là một dinh thự rộng lớn, cánh cổng dinh thự cao gấp mấy lần so với chiều cao của cô.
- "Chẳng phải chúng ta trở về nhà sao? Khi không anh lại bảo người lái xe đến nơi này làm gì chứ?"
Cố Hạ không ngừng đi theo bên cạnh thắc mắc hỏi khiến Thập Đình Phong cảm thấy có chút phiền phức mà gỏn gọn đáp:
- "Tôi đến đây gặp người bạn để bàn một số việc, cô ngoan ngoãn ngồi yên ở trong xe đi."
- "Tôi cũng muốn được làm quen thêm bạn mới, hay là anh cho tôi theo vào bên trong nhé."
Vừa nói, Cố Hạ không ngừng nắm lấy tay áo người bên cạnh mà lay nhẹ, giọng nũng nịu chẳng khác nào một cô gái đang năn nỉ bạn trai mình.
Bản thân Thập Đình Phong nghe những lời này mà óc át như rợn cả lên trước cái miệng dẻo quẹo này mà gật nhẹ đầu đồng ý.
Cả hai cùng nhau bước vào bên trong khuôn viên dinh thự.
Nơi đây quả thực rất tráng lệ khiến Cố Hạ tròn xoe mắt nhìn ngắm chung quanh, miệng không ngừng cảm thán:
- "Ôi trời, không ngờ anh có bạn giàu sang đến vậy."
Thập Đình Phong gõ nhẹ vào đầu cô, sau đó đáp:
- "Cô quên tôi là gì rồi à? Một thống đốc như tôi còn sở hữu vài dinh thự to lớn như này đấy."
Trong khi Thập Đình Phong đang tự hào khoa trương, bên tai Cố Hạ vốn không tồn tại những lời anh nói mà chăm chú nhìn ngắm, cho đến khi cô bắt gặp bóng lưng cao ráo ở ngay phía trước.
Ngay khi cô nhìn thấy một nửa gương mặt, mái tóc vuốt cao cùng cặp kính cận xoay người nhìn về phía cô.
Lập tức, Cố Hạ trở nên vui vẻ mà chạy thật nhanh lên phía trước sau đó nhảy xổ ôm chầm lấy người ở trước mặt khiến Thập Đình Phong đang đi ở phía sau cũng trợn tròn mắt trước hành động này của cô.
- "Tang Vũ An, cậu cũng xuyên không đến đây sao? Vậy là mình không hề đơn độc ở thế giới này rồi."
- "Tang Vũ An? Thế giới này?"
Chàng trai ngơ ngác chẳng hiểu cô đang nói chuyện gì.
Phải chăng cô đã nhận nhầm anh với một người bạn nào đó.
Ngay lập tức, chàng trai lên tiếng:
- "Xin lỗi, tôi tên là Tang Dĩ Thâm, không phải người mà cô nhắc đến."
Nghe đến đây, Cố Hạ chợt nhận ra bản thân có hơi quá khích liền sau đó nhảy xuống mà đứng cách người đối diện một khoảng.
Thật kì lạ, tại sao gương mặt của người này lại giống người bạn Tang Vũ An của mình đến thế.
Hơn nữa, dường như nhân vật này hoàn toàn không có trong bản thảo cô viết.
Phải rồi, bộ truyện mà cô viết chỉ mới có ba nhân vật.
Có khi nào cô xuyên không đến đây là giúp tiếp nối bộ truyện của chính mình không.
Vậy thì cô là nhân vật gì ở trong thế giới này?
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.