Nghe đến đây, khóe môi Ôn Vạn Xuyên bỗng nở một nụ cười mà đưa mắt nhìn sang người bên cạnh đáp:
- "Cô thực sự nghĩ như vậy sao?"
Tự tin đưa ra lời khuyên là thế nhưng bản thân cô cũng chẳng thể tự giải quyết chuyện tình cảm giữa mình và Thập Đình Phong.
Bởi lẽ chính cô hiểu rõ bản thân xuyên không đến đây đều có khoảng thời gian nhất định.
Rồi cô cũng sẽ quay trở về thế giới hiện thực.
Bỗng nhiên, người bên cạnh phút chốc lên tiếng tâm sự, Ôn Vạn Xuyên hai tay nắm lấy thành mà đưa mắt nhìn xuống mặt nước trong xanh, thở dài nói:
- "Thực ra chuyện Ôn gia phá sản bản thân tôi có thể gầy dựng lại được.
Nhưng điều khiến tôi thất vọng chính là người con gái mình từng yêu sâu đậm lại rời bỏ mình đi không một lời nào.
Đến bây giờ, chúng tôi cũng chưa gặp lại nhau dù chỉ một lần.
Thu Nguyệt cô ấy chắc có lẽ không bao giờ muốn gặp lại tôi."
Nghe những lời này, Cố Hạ chẳng biết nên nói gì hơn mà chỉ biết lặng im lắng nghe người bên cạnh trút những nỗi buồn.
Biệt thự Thập gia...
Ngay khi cô vừa trở về thì đã thấy Thập Đình Phong tay bắt mặt mừng cười nói với hai người bên cạnh.
Bọn họ không ai khác chính là Tô Mạn Giao và Quan Bất Phàm.
Vừa nhìn thấy cô, Tô Mạn Giao đã mĩm cười lên tiếng:
- "Tôi thực sự rất vui vì Đình Phong đã suy nghĩ sáng suốt về tình cảm của chính mình."
Nghe những lời này, Cố Hạ ngơ ngác nhìn người đối diện mà ngây thơ hỏi:
- "Hả? Có...có chuyện gì sao?"
Hai người bên cạnh Thập Đình Phong lập tức bật cười, liền sau đó, Tô Mạn Giao trầm giọng đáp:
- "Thập Đình Phong và tôi đã hủy bỏ hôn ước rồi.
Anh ấy thực sự đã nhận ra tình cảm và trả lại tự do cho tôi và Bất Phàm."
- "Thật...thật sao?"
Bất ngờ, Tô Mạn Giao đi về phía người con gái với vẻ mặt đang ngơ ngác về mọi chuyện đang diễn ra mà nhẹ nhàng nắm lấy, từ tốn nói:
- "Kể từ sau khi gặp cô, anh ấy đã có sự thay đổi khá lớn.
Cố Hạ, người mà Đình Phong yêu chính là cô, không phải là người có gương mặt giống với Cố Hạ Sương như tôi."
Dứt lời, Tô Mạn Giao đi về phía Quan Bất Phàm mà nắm chặt lấy tay anh.
Cả hai người họ mĩm cười nhìn về phía Cố Hạ và người đang đứng.
Thập Đình Phong ánh mắt nhìn cô đầy say đắm.
Anh bước về phía cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay người bên cạnh, ngọt ngào đáp:
- "Tiểu Hạ, chúng ta yêu nhau đi có được không? Anh không biết ngày mai như thế nào nhưng hôm nay, anh muốn em là người con gái nắm lấy tay anh để đối mặt với những chuyện xảy ra trong tương lai."
Nghe đến đây, hai mắt Cố Hạ không kìm được mà bật khóc nức nở.
Cô vòng tay ôm chầm lấy Thập Đình Phong mà gật đầu đồng ý.
Thời gian trên chiếc đồng hồ đang đếm ngược, nếu vậy, cô sẽ dùng khoảng thời gian mình còn lại ở nơi này mà sống trọn từng ngày bên anh."
Khóe môi Thập Đình Phong hiện lên nụ cười hạnh phúc liền lập tức nhẹ nhàng nâng cằm người trước mặt từ tốn hôn lấy môi cô.
Nụ hôn lần này thật sự rất khác biệt.
Có chút gì đó không thể diễn tả thành lời bởi lẽ nó có sự kết hợp của niềm vui và cả những giọt nước mắt khi hai trái tim đã thực sự thấu hiểu về đối phương.
Cố Hạ cũng bị nụ hôn này mà trở nên dịu dàng.
Cô nhắm nghiền đôi mắt, cùng người trước mặt tận hưởng dư vị ngọt ngào của tình yêu.
Vài tháng sau...
Về phía Ôn Vạn Xuyên, với sự động viên của người bạn là Cố Hạ và có sự trợ giúp của người thân cận Triệu Cảnh cuối cùng anh cũng lấy lại phong độ cho Ôn gia mà mĩm cười hài lòng với thực tại.
- "Triệu Cảnh, thực sự cảm ơn cậu đã không rời bỏ tôi trong những lúc khốn khó."
Ôn Vạn Xuyên vỗ nhẹ lên vai của Triệu Cảnh, miệng không ngừng khen ngợi.
Tuy nhiên, trái ngược với niềm vui hiện rõ trên gương mặt Ôn Vạn Xuyên, ánh mắt người bên cạnh lại có ẩn chứa điều gì đó mà ngập ngừng nói:
- "Thiếu...thiếu gia, tôi...tôi xin lỗi cậu."
Nghe những lời này khiến Ôn Vạn Xuyên vô cùng khó hiểu mà thắc mắc hỏi:
- "Triệu Cảnh, có chuyện gì à?"
Lúc này, hai tay Triệu Cảnh chậm rãi lấy từ bên trong túi áo ra một lá thư mà đưa về phía anh, chậm rãi nói:
- "Thu Nguyệt, cô ấy chưa từng rời bỏ cậu chẳng qua là có nỗi khổ riêng cho nên dặn dò tôi không nói chuyện này cho đến khi Ôn gia được gầy dựng lại như xưa."
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.