Bạch Thương Nhu giơ tay lên cao, ánh mắt mê đắm mãi ngắm chiếc vòng tay, bất giác lên tiếng:
- "Và nếu như hai chúng ta lạc nhau, anh cũng có thể tìm được em qua chiếc vòng tay này.
Em sẽ không bao giờ tháo nó để anh lúc nào cũng sẽ tìm được em."
Nghe những lời này, Cố Hàn chỉ biết cười nhẹ liền sau đó ôm chầm lấy Bạch Thương Nhu.
Quả thực bây giờ, anh rất muốn khoảnh khắc này dừng lại ngay tại đây mà thôi và chiếc đồng hồ thời gian sẽ không bao giờ đếm ngược.
Dưới ánh nắng của cảnh vật sắp xế tà, hai thân ảnh đang đứng trầm lặng trên cầu, cùng nhau nhìn xuống mặt hồ lay động bởi làn gió nhẹ thổi qua.
Cố Hạ khẽ thở dài, cô tâm sự khoảng thời gian ở lại Thập gia với người anh trai yêu quý Cố Hàn của mình.
Hiểu được phần nào tâm trạng của em gái, Cố Hàn lập tức lên tiếng hỏi:
- "Em lưu luyến nơi này rồi, đúng chứ?"
- "Thật ra em cũng rất muốn quay trở về nhà gặp lại mọi người cũng như hoàn thành con đường đại học còn đang dang dở của mình.
Đồng thời trở thành một tiểu thuyết gia có tiếng."
Nói đến đây, Cố Hạ bỗng thở dài:
- "Nhưng không ngờ, em lại xuyên không đến nơi này và gặp được Thập Đình Phong.
Ngoài bản tính có chút chiếm hữu ra thì anh ấy là một người rất tốt."
Nghe thế, Cố Hàn đang đứng ngắm nhìn phong cảnh lập tức xoay người đối diện với cô, anh trầm giọng đáp:
- "Anh thực sự đã yêu Bạch Thương Nhu rồi."
- "Hả? Người lạnh nhạt như anh lại rung động với một thiên kim như cô ấy sao?"
Bình thường mỗi lần cô lên giọng châm chọc lập tức sẽ nhận ngay một cú kí đầu từ phía của Cố Hàn.
Tuy nhiên lần này hoàn toàn khác, anh không hề tức giận mà nhàn nhạt nói:
- "Có lẽ ông trời đưa anh đến đây để yêu cô ấy.
Khi trước anh cũng đã từng suy nghĩ rằng sau này sẽ trải nghiệm cuộc sống độc thân cả đời, không yêu bất kì ai."
Nghe những lời này khiến cô nhớ lại những gì mà Thập Đình Phong hỏi ngày hôm nay.
Ngay cả anh trai cũng đã nhận ra con tim đang cần gì, duy chỉ có cô là không xác định.
Thập Đình Phong đã hỏi cô rõ ràng như vậy, thế nhưng cô lại không đưa ra một câu trả lời nào cho anh.
Trò chuyện một lúc lâu, Cố Hàn cũng quay trở về Bạch gia.
Trước khi đi, anh ngoảnh mặt lại mà nói vọng với người đang đứng trầm tư:
- "Nếu như em cũng có tình cảm thì hãy thổ lộ với cậu ta đi.
Đừng đợi cho đến khi rời khỏi mới nói ra những lời trong lòng."
Ngay sau khi anh trai rời khỏi, Cố Hạ cũng chuẩn bị bước trở về nhà.
Bỗng nhiên, cô phát hiện một dáng người đàn ông cao ráo ở ngay phía trước như thể muốn tìm cách nhảy xuống cầu.
Liền lập tức, cô vội vàng chạy thật nhanh đến ngay trước mặt mà lớn tiếng ngăn cản:
- "Này anh gì ơi, có chuyện gì cũng bình tĩnh, đừng làm chuyện dại dột."
Người phía trước nghe những lời này mà tỏ ra khó hiểu, lập tức đứng thẳng người sau đó xoay lại đối diện nhìn cô, trầm giọng hỏi:
- "Cô nói tôi sao?"
- "Đúng thế."
Cố Hạ gật gật đầu.
Điệu bộ hớt hải của cô khiến người đàn ông một pha cười căng bụng liền sau đó, anh ta đưa chiếc móc khóa lên cao, cười đáp:
- "Tôi chỉ là cúi người nhặt chiếc móc khóa ở ngay dưới gần cây cầu mà thôi.
Cô tưởng tôi tự tử sao?"
Nghe đến đây, Cố Hạ ngượng ngùng đến mức không biết giấu mặt vào đâu mà đưa tay che mặt sau đó nói:
- "Tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm, tại trên gương mặt anh như mang nặng nỗi buồn gì đó cho nên tôi mới..."
Cô cúi người thay lời xin lỗi liền sau đó dõng dạc bước ngang qua người đàn ông thì đã nghe tiếng nói từ sau vang lên:
- "Cô cũng đúng một phần rồi đấy.
Xin chào, tôi là Ôn Vạn Xuyên, chúng ta làm quen nhau được chứ?"
Trước hảo ý từ phía Ôn Vạn Xuyên khiến cô không thể từ chối mà dừng lại trò chuyện cùng anh.
Qua những lời tâm sự từ phía Ôn Vạn Xuyên khiến cô cũng phần nào hiểu ra rằng tình cảnh hiện tại của anh chẳng mấy tốt đẹp.
- "Tôi bây giờ dường như mất hết tất cả.
Không còn gì, quả thực không còn gì."
Anh vừa dứt lời liền cảm nhận hơi ấm của bàn tay người bên cạnh đang đặt lên vai mình.
Cố Hạ vẻ mặt tràn ngập sự lạc quan, động viên nói:
- "Anh đừng bi quan thế chứ.
Đôi khi những thứ chúng ta nghĩ rằng sẽ tuân theo những quy luật vốn ràng buộc lên trên nó, nhưng thật ra, chúng vẫn có thể đi ngược lại hoặc rẽ sang một trang khác tốt hơn từ những thử thách mà nó gặp phải.
Cuộc sống là vậy.
Tôi không biết trong quá khứ anh đã trải qua những chuyện gì, nhưng chỉ cần bản thân anh không cho phép mình từ bỏ thì nhất định ông trời sẽ chừa một lối đi khác cho anh."
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.