Biệt thự Thập gia...
Mới sáng sớm, Thập Đình Phong đã lái xe rời khỏi nhà.
Trước khi đi, anh âm thầm bước về phía giường người con gái vẫn còn đang ngủ say sưa, khóe môi khẽ mĩm cười sau đó khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn.
Thật ra mấy ngày nay công việc khá là áp lực, cộng với việc luôn lo lắng rằng Cố Hạ sẽ tìm cách rời khỏi anh cho nên mặc dù có hơi khó thích nghi khi phải nằm ngủ dưới sàn nhưng Thập Đình Phong vẫn cương quyết ở chung phòng với cô cho bằng được.
Ngồi ở trong xe, thi thoảng anh khẽ chau mày do phần lưng có chút ê ẩm do phải nằm dưới sàn có phần không quen.
Thuộc hạ ngồi ở ghế lái khẽ đưa mắt quan sát qua gương chiếu hậu, trầm giọng hỏi han:
- "Thống đốc, ngài vẫn ổn chứ?"
Vẻ mặt Thập Đình Phong ánh lên sự suy tính, một lúc sau, anh trầm giọng nói:
- "Tôi không sao.
Chuyện phóng hỏa kho hàng của Lãnh Kiêu thế nào rồi?"
Nghe anh hỏi, người bên cạnh tay đang tập trung lái xe nhưng vẫn chăm chú lắng nghe, hàng lông mày anh ta khẽ nhíu lại, sau đó nói:
- "Thống đốc, tại sao lại phải hành động một cách lộ liễu đến vậy.
Lãnh Kiêu chắc chắn sẽ biết ngay là phía chúng ta đã làm."
Trái ngược với nỗi lo lắng, bất an của tên thuộc hạ, Thập Đình Phong khẽ nhếch môi cười nhạt liền sau đó đáp:
- "Tôi là cố ý làm như thế khiến cho ông ta phát điên lên, trả lại những gì mà khi trước ông ta đã khiến tôi đau khổ."
Ngừng một lát, Thập Đình Phong lại tiếp:
- "Do lúc trước tôi quá nhu nhược nên nhờ cảnh sát bắt giam Lãnh Kiêu, nào ngờ thời gian sau ông ta vẫn chứng nào tật nấy, thậm chí còn làm càng hơn trước.
Hơn nữa, còn động đến Hạ Sương và khiến cô ấy phải sinh bệnh mà chết."
Dứt lời, Thập Đình Phong đưa mắt nhìn ra phía cửa xe mà ngắm cảnh vật xung quanh.
- "Tiểu Hạ, lần này, anh nhất định phải trừ khử mọi thứ có thể làm tổn thương em.
Kẻ đó không ai khác chính là Lãnh Kiêu."
Ngày hôm nay lại thêm một kho hàng khác lại bốc cháy, gây tổn thất vô cùng nặng nề đối với Lãnh Kiêu.
Ông ta tức giận mà mạnh tay với thuộc hạ, chỉ tiếc là không tìm ra nguyên nhân tại sao lại cháy và thủ phạm là ai.
- "Một lũ ăn hại.
Ngay cả việc bảo vệ kho hàng mà chúng mày làm cũng không xong."
Không kiềm chế nổi cơn giận, Lãnh Kiêu tức giận rút khẩu súng trong người ra mà nổ thẳng về phía một tên thuộc hạ gần đó khiến hắn chết ngay tại chỗ.
Những tên còn lại chứng kiến cảnh tượng dã man này mà tim như chết lặng, sắc mặt lập tức tái xanh nhưng không dám lên tiếng ngăn cản ông ta.
Bộp...bộp...
Bỗng từ đâu, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, thu hút sự chú ý của Lãnh Kiêu.
Ngay lập tức, ông ta xoay người nhìn về phía sau thì nhìn thấy bóng người cao ráo diện trên người bộ y phục của một vị thống đốc cao cao tại thượng đang từ xa tiến lại gần.
- "Đúng như những gì tôi nghĩ, kẻ đứng đằng sau chuyện này chính là cậu."
Lãnh Kiêu nghiến răng, tức giận nhìn người đang đứng đối diện bằng một nửa con mắt.
- "Ngài Lãnh cũng có tầm nhìn xa đấy chứ.
Tôi chỉ đơn giản là trả lại những gì mà ông đã tạo nên mà thôi."
Quả thực, mặc dù thời gian đã qua đi khá lâu, nhưng kể từ lúc Cố Hạ Sương qua đời, anh đã thề với lòng rằng sẽ có một ngày, anh tận tay giết chết Lãnh Kiêu để trả thù cho cô và cả nỗi đau mà anh phải chịu đựng.
Thập Đình Phong liếc mắt ra hiệu thì từ trong bóng tối lập tức xuất hiện đám người áo đen vây quanh, trên tay là một khẩu súng bắn thẳng về đám thuộc hạ thiếu cảnh giác của Lãnh Kiêu.
Thoáng chốc, người của ông đã bị thuộc hạ của Thập Đình Phong nổ súng tiêu diệt hoàn toàn.
- "Thập Đình Phong, tại sao cậu dám? Nếu như tôi tố cáo chuyện cậu tự ý cho người nổ súng thì chức vụ thống đốc của cậu sẽ không còn."
- "Bằng chứng rành rành như thế, tôi nghĩ rằng, mọi người không những tung hô mà còn ủng hộ tôi thay vì phản đối đấy."
Trước biểu hiện đầy tự tin của Thập Đình Phong khiến Lãnh Kiêu không còn đường lui liền âm thầm lấy khẩu súng ở phía sau người rút ra thật nhanh khiến đám thuộc hạ của anh không kịp trở tay.
Đùng...Đùng...
Phịch....
Một thân ảnh cao to lập tức ngã lăn ra đất, phía bên ngực bị viên đạn ghim thẳng, đôi mắt trợn tròn nhìn người đối diện sau đó phun ra một loạt máu tươi.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.