Một lúc sau, Thập Đình Phong mới chịu rời khỏi môi Cố Hạ liền sau đó hướng mắt về phía người đang ngơ ngác ở xa, gỏn gọn nói:
- "Xem như ân oán giữa tôi và anh kết thúc.
Duy chỉ có một điều rằng anh không được đưa cô ấy đi cùng."
Khóe môi Cố Hàn cong nhẹ.
Thôi thì đành chiều theo ý vị thống đốc này.
Dù sao khi trước anh cương quyết ngăn cản cũng chẳng tốt đẹp, chi bằng lần này anh tác hợp ý nguyện này vậy.
- "Nhưng cậu phải cho tôi thường xuyên đến thăm con bé đấy."
- "Được."
Không chần chừ, Thập Đình Phong lập tức gật đầu chấp nhận.
Cố Hạ vẫn còn mơ hồ liền lên tiếng nói:
- "Hai người tin là thật à? Ngay cả một kí ức bé nhỏ của Cố Hạ Sương em còn không nhớ, làm sao có thể..."
Thập Đình Phong dùng tay chặn ngay đầu môi cô, liền sau đó trầm giọng nói:
- "Anh sẽ giúp em nhớ lại mọi chuyện, đặc biệt là kí ức giữa hai chúng ta."
Xoẹt...
Không gian lập tức trở về trạng thái ban đầu.
Mọi người xung quanh vẫn đang cười nói vui vẻ, tận hưởng bữa tiệc.
Tang Dĩ Thâm lúc này quay trở lại tìm Cố Hạ thì nhìn thấy Thập Đình Phong đứng bên cạnh, đưa tay khoác lên vai cô.
Ngay lập tức, sắc mặt Tang Dĩ Thâm bỗng sa sầm xuống, anh tiến lại gần, lập tức nắm lấy tay Cố Hạ kéo về phía mình.
- "Cuối cùng cũng tìm được cô."
Thập Đình Phong lập tức tách tay anh ra, ánh mắt hừng hừng tia lửa đạn, không vui đáp:
- "Dĩ Thâm, tại sao cậu không nói câu nào với tôi về việc Cố Hạ ở lại bên nhà cậu chứ?"
Nghe hỏi, Tang Dĩ Thâm hướng mắt về phía Tô Mạn Giao đang đứng mà điềm nhiên đáp:
- "Chẳng phải cậu bận dành thời gian theo đuổi Tô Mạn Giao mà hờ hợt với Tiểu Hạ.
Tôi là vì không muốn cô ấy bị đối xử lạnh nhạt ở một thế giới xa lạ này."
- "Thế giới xa lạ? Tang Dĩ Thâm, chẳng lẽ cậu cũng biết..."
Nói đến đây, Tang Dĩ Thâm lập tức trở nên im lặng liền sau đó kéo Cố Hạ về phía mình, dõng dạc nói:
- "Tôi thích cô ấy.
Chính vì thế, tôi sẽ dành thời gian để quan tâm, chăm sóc cô ấy.
Cậu cứ việc theo đuổi Tô Mạn Giao như những gì đã nói trước đây."
- "Không được.
Tiểu Hạ phải về cùng tôi.
Vốn dĩ ban đầu, cô ấy đã thuộc về Thập gia."
Dứt lời, Thập Đình Phong nhấc bổng người cô lên mà bế ra ngoài phía chiếc xe đang đậu phía ngoài trước bao nhiêu ánh mắt ngỡ ngàng.
Tang Dĩ Thâm hai tay siết chặt.
Đây là lần đầu tiên anh mâu thuẫn với người bạn chí cốt này chỉ vì một người con gái.
Ở bên trong xe, Cố Hạ lên tiếng khuyên ngăn trước hành động khi nãy của anh.
Khi không anh lại tự ý rời khỏi buổi tiệc chẳng phải thiếu tôn trọng Trình gia sao?
Người bên cạnh không nói, đôi tay không ngừng ôm chặt lấy người Cố Hạ như thể sợ cô sẽ biến mất.
Mãi một lúc sau, Thập Đình Phong mới lên tiếng đáp:
- "Em yên tâm, anh đã bảo người nhắn lại với Trình lão gia rồi.
Ông ấy sẽ không trách mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu."
Giọng điệu vô cùng ngọt ngào của Thập Đình Phong khiến Cố Hạ có chút không quen.
Cô không ngờ sau khi anh biết được mọi chuyện rằng cô chính là Cố Hạ Sương tái sinh mà trở nên chiếm hữu như thế.
Nhớ lại những lời nói khi nãy, sắc mặt cô lập tức trở nên nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt Thập Đình Phong, trầm giọng nói:
- "Thập Đình Phong, anh cũng đã biết thật ra ở thế giới này, tôi chỉ là một linh hồn, đến đây hoàn thành trách nhiệm của mình.
Sẽ đến lúc, tôi phải trở về nơi tôi thuộc về.
Cho nên tôi nghĩ, anh đừng dành quá nhiều tình cảm cho tôi."
Nghe đến đây, Thập Đình Phong không thể chịu được nữa mà ôm mạnh cô vào lòng mình, cố chấp nói:
- "Anh sẽ không để em rời khỏi dù chỉ một bước.
Định mệnh đã dẫn lối, đưa em đến bên anh lần nữa, anh nhất định sẽ giữ em thật chặt."
Nói rồi, anh liếc mắt ra hiệu thuộc hạ lái xe đưa cả hai trở về Thập gia.
Ngay khi vừa về đến nơi, Cố Hạ chán nản, toang bước vào phòng mình thì bàn tay đã bị Thập Đình Phong giữ chặt lại.
- "Kể từ bây giờ, em sẽ ở chung phòng với anh."
- "Cái gì?"
Cô trợn tròn mắt ngay khi nghe những lời này thốt ra từ miệng người trước mặt.
Đến bây giờ cô mới thấy rõ tính chiếm hữu của Thập Đình Phong nhiều đến nhường nào.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.